Khi con người bổng nhiên trở thành lănh tụ

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Khi con người bổng nhiên trở thành lănh tụ Trần Minh

(copied from http://www.rfa.org/service/bbs/message.html?service=vie&message_id=18084)

Một nhà văn nổi tiếng người Nga từng nói: "Mỗi con người thường mang hai cái túi: túi ưu điểm ở trước ngực và túi khuyết điểm ở sau lưng, túi trước ngực tự ḿnh nh́n thấy c̣n túi sau lưng phải nhờ người khác chỉ cho". Ư kiến đó đúng với muôn đời. Con người từ khi sinh ra cho đến khi mất đi, không một ai không mang trên ḿnh hai cái túi ấy. Nhưng, ở các nước cộng sản, khi con người trở thành lănh tụ, người đó cảm thấy cái túi sau lưng h́nh như cũng giống cái túi trước ngực. C̣n mọi người xung quanh, dưới sức mạnh của quyền lực lănh tụ và lợi ích vật chất mà họ được hưởng theo, cái túi sau nghiễm nhiên trở thành cái túi trước. Đối với nhân dân, chỉ được nghe, ngắm lănh tụ qua trung gian cận thần , lănh tụ của họ đă được chải chuốt, điểm phấn, tô son trước sau tṛn trịa. Được đặt giữa những tấm lăng kính, lănh tụ của họ chỉ có tỏa hào quang.

Một con người b́nh thường như bao người khác, nhờ một "phép màu", một cơ hội hay thủ đoạn bỗng chốc họ vượt lên,trở thành người quyết định vận mệnh của hàng chục triệu người, quyết định vận mệnh của cả dân tộc. Không phải khi trở thành lănh tụ th́ họ có gien đột biến để thông minh hơn, tài giỏi hơn. Cái thông minh hơn, tài giỏi hơn đó một mặt do họ ngộ nhận, mặt khác do những kẻ đưa họ lên gán ghép cho họ, tô điểm cho họ, v́ quyền lợi của cả nhóm mà họ tôn sùng nhau, bảo vệ nhau. Là thánh nhân, lại có trong tay quyền trừng phạt và ban phát ân huệ, dù muốn hay không thần dân phải kính phục. Những câu chuyện thần thoại xung quanh lănh tụ về sự anh minh sáng suốt, yêu nước, thương dân được thêu, được dệt. Cái ṿng hào quang dối trá, vượt qua bao lớp lăng kính của đám cận thần đến với nhân dân nó trở thành huyền diệu. Nếu một người nào đó trong đám dân chúng may mắn được tiếp cận lănh tụ, được chứng kiến những nét thật của lănh tụ mà phổ biến những cảm nhận của ḿnh, lập tức dân chúng cho là thằng điên, bị nguyền rủa và bị đám tay chân của lănh tụ triệt hạ. Chỉ có thời gian mới có khả năng lật tẩy những vết son tô vẽ, lật tẩy những lớp lăng kính bao quanh lănh tụ, trả họ về với giá trị đích thực như họ có. Nhưng, thời gian lại quá chậm so với đời người nên nhiều thế hệ vẫn mang theo xuống mồ những hào quang giả dối của kẻ được họ tôn sùng.

Cho đến khi kho lưu trữ tuyệt mật ở Maxcơva c̣n được giấu kín, Lenin là vừng dương chói lọi đối với hàng trăm triệu con người. Chỉ đến khi tướng Dimitri Volkogonov giám đốc kho lưu trữ tài liệu mật của đảng cộng sản Liên Xô cho công bố các tài liệu thật về con ngươài Lenin, nhân dân Liên Xô và thế giới mới được biết chính Lenin là người kư quyết định giết toàn bộ gia đ́nh hoàng đế Nikolai Romanov từ trẻ đến già, từ ông bác sĩ đến cô người ở mà không cần xét xử. Từ cách mạng tháng 10 năm 1917 cho đến khi chết- tháng giêng năm 1924, nhằm tạo ra cuộc nội chiến để cướp toàn bộ chính quyền, dưới bàn tay sắt của Lenin 13 triệu người dân Liên Xô đă bỏ xác trên các băi chiến trường, một triệu người chết trong các trại tập trung. Lenin tuyên bố về chuyên chính vô sản: ”Chuyên chính là một quyền lực không giới hạn, dựa trên sức mạnh chứ không dựa trên pháp luật”, đó là một câu rùng rợn đối với mỗi người dân và là kim chỉ nam đối với những học tṛ của ông- những người cộng sản. Lenin là lănh tụ cộng sản đầu tiên gọi trí thức ”không phải là trí tuệ mà chỉø là cục phân của dân tộc”. Điều đó giải thích cho chúng ta chính sách của đảng cộng sản đối với trí thức Việt Nam kể từ khi đảng ra đời. Sau Lenin đến Stalin, ở Việt Nam dưới sự lănh đạo của đảng cộng sản, Lenin và Stalin được coi như những người sáng tạo ra thế giới văn minh, tạo ra thiên đường cho nhân loại. Đại đa số dân Việt Nam không được nh́n thấy Lenin và Stalin, người dân chỉ được nghe, được đọc qua đài, qua sách báo của đảng, vậy mà nhà nhà treo ảnh Lenin, ảnh Stalin. Người ta thi nhau ca ngợi, thi nhau tô vẽ, dân ta đâu có biết rằng chính Lê nin và Stalin đă bắt hàng chục triệu người dân Liên Xô biến thành những hồn ma hoặc bị đày ải ở miền Xibêri băng giá, chính Stalin đă ra lệnh giết một lúc hơn 22 ngàn sĩ quan Ba Lan và vùi xác trong rừng. Lúc đó, nếu một người Việt Nam nào đó biết được sự tàn ác của Stalin, vô t́nh nói ra cho người khác nghe, lập tức bị cho là thằng điên, thằng phản động, nhân dân sẽ trói gô họ lại và quẳng vào tù, không cần đến lực lượng công an.

Gần nước ta hơn c̣n có hai ông “thánh” khác là Kim Nhật Thành và Mao Trạch Đông, Trong khi hàng ngàn trẻ em suy dinh dưỡng và chết đói trong các trại trẻ th́ những người cộng sản Bắc Triều Tiên không ngừng dựng tượng họ Kim ở mọi chỗ, mọi nơi; trước tác, tuyển tập, tượng nhỏ, tượng to... Họ cứ tưởng rằng người dân chỉ cần nh́n tượng là đủ, không cần ăn, không cần mặc. Hơn 25 triệu oan hồn dân Trung Quốc trong cuộc ”đại cách mạng văn hóa vô sản” được đánh đổi bằng hàng chục triệu huy hiệu Mao Trạch Đông, sách đỏ Mao Trạch Đông và khẩu hiệu chói ngời về ”người cầm lái vĩ đại”, ”lănh tụ vĩ đại”, ”người thầy vĩ đại”...

Cụ Hồ Chí Minh khi tuổi mới 50 đă được coi là cha già dân tộc. Người ta ca ngợi cụ, tô vẽ cụ, tất cảnhững ǵ ở con người cụ đều thơm tho, tinh khiết; cụ là cha, là bác, là vừng dương chói lọi, là vị cứu tinh, những ǵ cụ nói đều là chân lí, là sấm truyền. ”Không có ǵ quư hơn độc lập, tự do” đă là ư chí quật khởi của dân tộc từ thời bà Trưng, là sức mạnh của quân dân thời nhà Trần để ba lần đánh thắng quân Nguyên của hung thần Thành Cát Tư Hăn- kẻ đă làm cỏ châu Âu và châu Á... Nhưng, với những người vây quanh cụ th́ chỉ ở thời đại Hồ Chí Minh câu nói đó mới có giá trị đích thực, mới là chân lư, mới là niềm tin, mới làm nên chiến thắng. Muốn cụ trở thành thần thánh nên môn đồ của cụ, những kẻ trục lợi đă tước bỏ cả quyền có gia đ́nh của cụ, không muốn cụ có vợ, có con. Cụ th́ chỉ lợi danh thôi v́ chỉ có một ḿnh, nhưng họ th́ con đàn cháu đống, vàng ngàn, bạc vạn. Đến cái chết của cụ họ vẫn lợi dụng, họ sửa ngày chết của cụ nhằm có lợi cho họ, cụ muốn về với đất mẹ thân yêu họ cũng không cho; họ moi hết ruột gan, tim, óc của cụ, tô son, trát phấn vào da thịt cụ, bơm hóa chất vào thân thể cụ, cỗ quan tài – nơi yên nghỉ của cụ, lúc th́ họ nâng lên lăng, lúc th́ họ hạ xuống đáy hầm. Xuất thân từ gia đ́nh nho giáo: phong tục, lễ giáo quê hương không cho phép thế, người chết phải được yên tĩnh tuyệt đối, người chết phải được trở về với đất, chắc cụ cũng không muốn vậy nhưng môn đệ của cụ bắt phải vậy, cụ đâu c̣n sai bảo được họ. Đă thế, họ c̣n thành lập cả bộ tư lệnh lăng để canh gác cụ, tiêu tốn hàng năm hàng chục triệu đô la; dép cụ đi có mấy đôi mà nơi nào họ cũng xây dựng bảo tàng Hồ Chí Minh để trưng bày dép cụ. Ở Việt Nam ta, cụ trở thành tiền lệ để họ làm theo.

Khi ông Lê Duẩn làm tổng bí thư, ”tinh thần làm chủ tập thể" trở thành sức mạnh vô biên. Đám cận thần, hệ thống truyền thông của đảng, báo chí,... lại vây quanh ông ta, họ laiï tô điểm ông, tô điểm ”tinh thần làm chủ tập thể" của ông: Nó là sự sáng tạo bổ sung vào kho tàng lư luận Mác-Lenin, nâng tầm cao của chủ nghĩa Mác-Lenin..., và dưới “tầm cao” ấy, hàng triệu nông dân Việt Nam phải phá nhà cửa, vườn cây ăn trái đă gắn chặt họ lâu đời để bồng bế, dắt díu nhau lên đồi, lên rừng xây dựng chủ nghĩa xă hội bằng "một mo cơm, một quả cà và tấm ḷng người cộng sản”. Cái giá phải trả cho sự ngu xuẩn, sự nịnh hót, bợ đỡ, hàng triệu nông dân đều thấm thía, nhưng họ biết kêu ai? oán ai? trên đầu họ vẫn là ánh sáng chói ngời của người lănh tụ!

Rồi thời ông Duẩn qua đi, “tinh thần làm chủ tập thể" trở thành lố bịch ngay cả đối với đám quần thần trước kia của ông, cũng kể từ ngày đó “tinh thần làm chủ tập thể" coi như không có trên đời. Người ta lại dựng lănh tụ mới, không phải do dân bầu hay dân tín nhiệm, không phải do tài giỏi thông minh mà chỉ là sự chia chác lợi lộc. Người ta lại đổ xô vào ca ngợi ông “thánh” mới, ông “thánh” chủ trương ”Đổi mới” để cứu dân. Tất cả báo chí, trưyền thanh,truyền h́nh lại tung hô "Những việc cần làm ngay" của "thánh" Nguyẽn văn Linh, đâu đâu người ta cũng ca ngợi ông “En- nờ- vê- elờ” (NVL), “Đổi mới” là cứu tinh dân tộc. Người ta cố t́nh quên đi rằng chủ trương đó ông Kim Ngọc đă đề xuất và chỉ đạo thực hiện ở Vĩnh Phú từ nhiều năm trước đây, nhưng ông "thánh" Lê Duẩn rồi ông "thánh" Trường Chinh coi ông Ngọc là phản động, âm mưu phục hồi chủ nnghĩa tư bản nên họ đă hành hạ ông cho ông sớm đi gặp Các mác và Lenin để khiếu nại.

Như một ḥn đá được ném xuống hồ, ông Nguyễn Văn Linh với chính sách ”cởi trói cho văn nghệ”ä và” “những việc cần làm ngay” lại đi vào dĩ văng. “Nói thẳng, nói thật” cùng với ”tự do báo chí” bị đánh tơi bời. Người ta lại cúi đầu, rụt cổ. "Thánh" mới Đỗ Mười, Lê Đức Anh rồi Lê Khả Phiêu cùng đám cận thần mới chúa ghét Trần Độ, Hà Sĩ Phu,... những người chuyên lo đi chỉ cho dân sự thật. Các "thánh" mới gọi họ là "phản động”, là ”tay sai ngoại bang”, là “âm mưu diễn biến ḥa b́nh”. Sau một thời gian dài được nhiều vầng hào quang chiếu tỏa, người dân Việt Nam cũng dần dần sáng mắt ra. Dân chúng cũng hiểu được rằng, dưới sự d́u dắt của đảng, chúng ta đang cưỡi trên lưng rùa để chạy theo thế giới. Biết vậy, nhưng các "thánh" vẫn cầm gậy trong tay và những kẻ ăn theo vẫn không ngớt lời ca tụng họ, đến nỗi ông Phiêu tưởng ḿnh là vua thật nên đă ngự giá về đất Thanh nhắc nhở đàn em phải luôn luôn nhớ đất vua.

Đùng một cái! đại hội 9. Ông "thánh" Lê Khả Phiêu hết thời. Ông ra đi như một quả bóng x́ hơi, không kèn, không trống, coi như ông không có mặt ở thế gian này. T́nh đồng chí của những người cộng sản đối với ông quả quá khắt khe, mới hôm qua hát ông, tung hô ông, thế mà hôm nay coi như ông... không có. Và mặt trời mới xuất hiện, sau một thời gian thượng vơ lẫn nhau, họ lại đẽo gọt nên một ông vua. Họ lại điểm phấn, tô son, lại lồng kính xung quanh ông và ông nghiễm nhiên trở thành “thánh” để dân chúng lạy tạ. Người ta phao tin rằng thánh mới là con đẻ của thánh cũ- Cụ Hồ Chí Minh. Trước kia, người ta không cho phép cụ Hồ có con, nay người ta lờ đi, coi như việc cụ Hồ có con là chuyện thường t́nh. Các nhà báo, các nhà văn lại cơm đùm, cơm nắm lên Cao Bằng, vào làng bản của ông, phỏng vấn ông giáo dạy cấp 1 của ông, người ta thổi lên là ông có gien thông minh từ nhỏ, phát âm rơ từ Nga... Ngắm nh́n hàng ngàn, hàng vạn hec-ta rừng biến thành đồi trọc, người ta đâu có nhớ rằng trong thời gian ông Mạnh làm công nhân lâm nghiệp, đội phó đội khai thác gỗ, thanh tra lâm nghiệp, giám đốc lâm trường, phó ty rồi trưởng ty lâm nghiệp,v v… rừng Việt nam cứ biến mất dần theo nấc thang danh vọng của ông, khi ông ngồi rung đùi trên ghế chủ tịch Quốc hội- Cơ quan lập pháp cao nhất, th́ phần lớn rừng nhiệt đới nước ta coi như xóa sổ. Bọn lâm tặc, bọn phá rừng, đốt rừng chắc sẽ reo vui khi ông bạn thanh tra lâm nghiệp năm xưa bỗng nhiên trở thành lănh tụ, chỉ có những cánh rừng nào c̣n sống sót là ngày đêm thấp thỏm lo âu.

Người ta đang t́m từ mới để ca ngợi ông; các nhạc sĩ, các nhà thơ đang ấp ủ những nốt nhạc, những vần thơ mới; các giáo viên và học sinh bước vào các kỳ thi hết cấp, chuyển cấp đang hồi hộp đoán già, đoán non, chắc lần này lại b́nh luận, phân tích những lời giáo huấn của ông khi ông đang học cấp 1 trường bản... Chỉ có đám dân đen nước Việt, họ đă được ánh sáng của các vị lănh tụ chiếu rọi quá nhiều, thân xác họ đă trơ như tượng đồng, bia đá, nên ông lănh tụ mới, vừng dương mới xuất hiện mà họ vẫn thờ ơ. Trừ những người dân Hà nội là có mối quan tâm thật sự: Nếu cứ là ủy viên bộ chính trị th́ được an táng ở nghĩa trang Mai dịch, đảng cộng sản cứ lănh đạo dài dài người ta tiếp tục thay nhau làm “thánh”, làm ủy viên bộ chính trị, biên giới Mai dịch rồi sẽ lấn át Thủ đô.

Dân tộc Việt Nam đă hiểu quá rơ các lănh tụ của ḿnh. Một con người b́nh thường không thể thay thế trí tuệ của cả dân tộc, bóp nghẹt trí tuệ của nhân dân th́ bản thân lănh tụ chẳng làm nên tṛ trống ǵ. Đó chỉ là tấm gương giả dối bắt buộc mọi người phải noi theo, với cái giá phải trả là toàn xă hội trở thành những kẻ ngu đần.

Bao giờ dân tộc ta mới hết nạn tôn thờ lănh tụ?



-- Nguoi Tranh Dau (nguoitranhdau@hotmail.com), July 16, 2003

Answers

Response to Khi con người bổng nhiĂªn trở thĂ nh lĂ£nh tụ

Thật là vô liêm sỉ và xuẩn động khi một thằng lảnh đạo của một đảng cầm quyền lại tự hênh hoang khoác lác rằng chúng ta sửa sai và dủng cảm đứng ra sửa sai và lập được những thành tích to lớn trong việc sửa sai ...Những lời phát biểu của thằng nông đức mạnh này đă chứng tỏ rằng đảng CSVN ĐỐI XỬ với dân chúng và đất nước như những con vật chó, mẹ, khỉ ...dùng để thí nghiệm trong pḥng lab....Cứ mổi lần thí nghiệm cho bất cứ một đường lối chính sách nào của đảng CSVN cho phù hợp với "t́nh h́nh mới" th́ có độ vài chục ngàn thậm chí hàng trăm ngàn hoặc hàng triệu người dân viêtnam lâm vào cảnh tan nát ly loạn, chết chóc, nghèo đói mạt rệp; và sự phát triển của đất nước bị đẩy lùi lại vài ba chục năm... Cứ nh́n xem KẾT QUẢ của bao nhiêu phong trào cải cách đấu đố mà CSVN đă đề xướng và phát động trong hơn 70 năm qua ở cả 2 miền nam bắc...Và bao nhiêu năm rồi mà đảng CSVN ghẻ lở vẩn c̣n đang cố gắng maỳ ṃ đi t́m "chân lư đúng đắn" cho đất nước VN. Tôi chỉ xót xa và thật đau ḷng cho đất nước VN của chúng ta, đă qua bao nhiêu năm đau khổ dưới ách thống trị độc tài của CSVN, mà vẩn c̣n gượng những hơi sức cuối cùng để chịu đựng những thí nghiệm ṃ mẩm của bọn CSVN bất tài vô nhân này...Tôi không biết được nhân dân VN và đất nước VN ḿnh c̣n phải làm những con vật thí nghiệm cho đảng CSVN trong bao nhiêu chục năm hay trăm năm nửa ???

-- (vodanhDC@chetchacs.com), February 04, 2005.

Moderation questions? read the FAQ