Thật đau buồn cho VIỆT NAM ngày nay, Chợ Vợ : Chợ buôn nô lệ t́nh dụcgreenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
Chợ Vợ : Chợ buôn nô lệ t́nh dục
Nguyễn Thị Thanh Vân, LMVNTD - (LÊN MẠNG THỨ BA 13 THÁNG NĂM 2003)
VÀI năm trước đây, các tờ báo Việt Nam thường hay nhắc đến các quán "bia ôm", "cà phê ôm", "karaoke ôm", đủ thứ loại quán tận cùng bằng chữ "ôm" để nói đến những nơi hoạt động của gái măi dâm trá h́nh. Nhưng sinh hoạt trá h́nh như vậy vẫn chưa đủ để đáp ứng cung cầu trong môi trường hoạt động này, nên người ta t́m nhau ra chợ, mua bán công khai. Cũng giống như các loại quán ôm, người ta t́m được rất nhiều loại chợ : "chợ ốc luộc", "chợ gội đầu thư dăn", "chợ chuồng", "chợ bóng đèn", "chợ ca-ve-đực", "chợ bia vọng cổ"... Mỗi chợ một vẻ, mười phân vẹn mười một, bảo đảm khách đến mua hàng được "vạn sự như ư".
Mua dâm tại chỗ rồi vẫn chưa đáp ứng nổi nhu cầu của khách mua hoa. Nhiều đường dây buôn gái lại mọc lên như nấm. Mối lái như thế vẫn chưa đủ, chưa đáp ứng được nhu cầu chọn lọc của khách hàng, cho nên người ta phải dựng thành chợ, với một cái tên thật đơn giản và trung thực với mục đích của nó, đó là "chợ vợ".
Trước đây, những lần đầu tiên đọc tin tức thấy ở Hà Nội có chợ người, tôi đă không khỏi bỡ ngỡ. Ở chợ người, những người đi t́m việc làm tập trung tại đấy, người cần nhân công đến ḍm mặt, ḍm bắp thịt, ḍm tay chân rồi lựa người ḿnh muốn thuê... Như thế thôi, chỉ thuần túy lao động thôi mà tôi c̣n thấy không chịu nổi, tưởng như chợ nô lệ của nhiều thế kỷ trước. Thế mà bây giờ cái chợ vợ nó cũng cùng h́nh thức như vậy, nhưng chỉ để phục vụ cho sự mua bán t́nh dục. Trụy lạc đến thế là cùng. Mất hết cả nhân phẩm của người con gái... Trời ơi, bước vào thế kỷ 21, đất nước tôi có những món hàng mới, đó là những người nô lệ t́nh dục, người ta mang những cô gái ra chợ bán như bán một con vật chứ không c̣n coi họ là con người, đi lựa vợ như đi lựa một con heo giống hay một con ḅ sữa. Đau đớn hơn nữa, những người khách tới mua vợ thường là khách ngoại quốc, tới chọn hàng rồi họ dẫn đi biệt xứ, không biết đời sống của họ ra sao ...
C̣n chua xót nào hơn... Mời bạn đọc theo dơi không khí sinh hoạt ở các chợ vợ này.
Chợ vợ nổi tiếng tại công viên cư xá Lănh Binh Thăng, phường 8, quận 11.
Chợ này xuất hiện từ năm 1999. Theo báo Lao Động số ra ngày 5/6/2001, có hàng trăm cô gái từ các tỉnh ở miền quê như Long An, Đồng Tháp, Đồng Nai, Sóc Trăng, Cà Mau... tập trung tại đây để chờ "lấy chồng người nước ngoài". Chợ hoạt động liên tục suốt 24/24 hằng ngày tại công viên cư xá Lănh B́nh Thăng, phường 8, quận 11. Tất cả các cô gái đều được đặt dưới sự quản lư của những đường dây "tú bà" và bọn "ma cô" bảo kê. Những người đàn ông ngoại quốc (chủ yếu là từ Đài Loan) t́m đến đây trả giá "mua vợ" như mua những món hàng. Các "tú bà" sẵn sàng lo thủ tục kết hôn cho họ, và đằng sau b́nh phong hôn nhân là những cuộc mua bán dâm trá h́nh.
Theo bài phóng sự đăng trên Vietnam Net ngày 16/3/2003, mỗi ngày có khoảng 300 lượt cô gái đến chào hàng theo sự điều khiển của đám c̣ mồi. Bọn ma cô này t́m về tận các vùng quê miền Tây kể trên, mua chuộc các gia đ́nh nghèo nuôi mộng "đổi đời" bằng cách gả bán con cái cho người Đài Loan với giá tiền vào khoảng từ 1 đến 2 triệu đồng. Chúng đưa các cô gái về Sài G̣n, thuê nhà chứa và giữ hết giấy tờ tùy thân của họ. Chúng cho các cô ấy mượn tiền mua phấn son, quần áo chưng diện để ngày ngày ra đứng ở chợ vợ để chờ người ta xem mắt.
Chung quanh khu chợ vợ có một số nhà hàng, khách sạn, quán cà phê trá h́nh, chứa những cô gái này hoặc để cho những tên khách Đài Loan đến ở tạm trong thời gian t́m mua vợ. Tờ mờ sáng, mấy tốp xe ôm nối nhau chạy vào các khách sạn ở khu chợ vợ, mỗi xe chở 2, 3 cô, phấn son ḷe loẹt, chở về tập trung ở nhà chứa. Có nhiều trường hợp được tổ chức tinh vi hơn, các cô gái ở nhà, chờ khách gọi th́ thuê xe ôm đến điểm hẹn ; hoặc các tay c̣ mồi hẹn với khách ở một số tụ điểm công cộng như công viên, các nơi giải trí hoặc các quán cà phê rồi đưa các cô đến nơi hẹn bằng những chiếc xe du lịch 15 chỗ ngồi thật sang trọng để che mắt thiên hạ...
Sau khi các ông khách ngoại quốc lựa được vợ xong ở chợ vợ, th́ họ phải đưa nhau ra pḥng khám kết hôn ở Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần thành phố Sài G̣n. Phải có giấy khám chứng nhận "tốt" th́ họ mới được đưa nhau ra làm giấy hôn thú và đi về xứ của chú rể.
Ở pḥng khám bệnh kết hôn này, người ta thấy những cặp vợ chồng mà ḷng không khỏi chua xót : một ông Đài Loan liệt hai chân ngồi trên xe đẩy, tóc húi cua, mặt mày hớn hở, đi với một cô gái gương mặt khá xinh có vẻ ngượng ngùng, đẩy xe cho chồng ra khỏi pḥng khám.
Một bác sĩ nhiều năm khám sức khỏe cho các đôi uyên ương này cho biết, đôi lúc ông đă rơi nước mắt khi thấy có nhiều cô gái đáng tuổi con ḿnh đi lấy những người đáng bậc cha, chú. Có một ông người Đài Loan 82 tuổi c̣n đi cưới vợ bằng tuổi cháu nội ḿnh. Có những cô gái trắng trẻo, cao ráo như người mẫu lại lấy ông chồng lùn khoảng 1,2 m ; và cũng không ít trường hợp ông chồng bị liệt phải... bế vào khám như trường hợp nói trên. Nhiều người chua chát bảo : "Lấy chồng Đài Loan hay chuyện những đôi đũa lệch" ! ! !
Theo thống kê, Đài Loan hiện có 160.000 cô dâu nước ngoài, trong đó có 42.000 là người Việt Nam. Nhà chức trách Đài Loan cho biết, có nhiều người bị bệnh tâm thần, đă có vợ song lại lấy giấy chứng nhận độc thân để đi lấy vợ nước ngoài.
Theo báo Tuổi Trẻ số ra ngày 11/12/2001, tại buổi hội thảo về "Chống bạo lực gia đ́nh đối với phụ nữ" do tổ chức Rafh VN và sứ quán Thụy Sĩ tổ chức trong các ngày 10-14/12/2001, bà Nguyễn Hoàng Mai, thuộc Ủy Ban Các Vấn Đề Xă Hội của Quốc hội Việt Nam, cho biết mỗi tháng có khoảng 1.000 phụ nữ VN lấy chồng Đài Loan. Bà Mai cho biết, từ năm 1991 trở về trước, phần lớn chị em bị lừa bán sang Trung Quốc là người các tỉnh biên giới Việt - Trung. Từ năm 1995 trở lại đây, mạng lưới buôn bán phụ nữ đă đi sâu vào các tỉnh đồng bằng. Riêng từ năm 2000 đến nay đă có hơn 20.000 phụ nữ Việt Nam lấy chồng Đài Loan, và có khoảng 20% cô dâu Việt Nam sống không hạnh phúc.
Những nàng dâu Việt ở Đài Loan.
Báo Tiền Phong số ra ngày 29/12/2001 mô tả cuộc sống của những nàng dâu Việt ở Đài Loan như sau : đa số họ đều gặp trắc trở, ngay cả chuyện tiền bạc tiêu xài cũng bị quản lư như người ăn kẻ ở. Thắm, Hạnh, Quỳnh là 3 trong nhiều cô gái Việt lấy chồng Đài Loan chỉ v́ quá chủ quan và nông nổi, cuộc sống hiện giờ không khác nào bị giam lỏng nơi đất khách. Cô gái tên Thắm đang c̣n phải đi học vài tiếng phổ thông Trung Quốc như nấu cơm, quét dọn, chào hỏi... Nh́n thoáng cũng thấy cô không hề hạnh phúc bên người chồng đă chột mắt, thọt chân lại nhiều gấp đôi tuổi cô. Mới sang đây chưa đầy 1 tháng, phải làm lụng vất vả mà cô đă bị mấy trận đ̣n của chồng và mẹ chồng.
Hạnh bán hàng ở chợ Yong An. Trước khi sang đây, cô chưa hề được gặp mặt chồng. Nh́n ảnh anh ta cũng trẻ và tàm tạm, cộng với cam kết mỗi năm được về thăm quê 1 lần, cô đă thuận làm vợ. Sự thật, anh chồng đă 52 tuổi và qua 2 đời vợ. Hằng ngày, ngoài việc quét dọn nhà cửa, cô phải buôn bán hàng vặt. Chồng cô làm thuê cho một cửa hiệu rửa xe, lương chỉ đủ thuê một căn nhà nhỏ ngoài ŕa cánh đồng. Hạnh buồn rầu kể : "Em đă có 2 con và ở đây gần 4 năm nhưng chưa được về nhà lần nào".
C̣n Quỳnh quê ở Sài G̣n, lấy chồng huyện Zhang Hua. Ngày ngày chị phải ra đồng làm ruộng đến tối mịt, về nhà c̣n phải giặt một đống áo quần ngập ngụa. Có những hôm mệt mà không dám nghỉ v́ sẽ bị chồng và mẹ chồng mắng nhiếc.
Không ít cô gái làm tại các công ty của Đài Loan, sau đó yêu và lấy luôn ông chủ dù biết họ đă có vợ. Họ chấp nhận cuộc sống như vậy với hy vọng anh ta sẽ đáp ứng đầy đủ về vật chất.
Đây là trường hợp những nàng dâu Việt hăy c̣n nhiều may mắn. Tuy có nhiều nỗi khổ riêng trong cuộc sống vợ chồng nơi xứ lạ, người th́ không hạnh phúc dù cuộc sống vật chất khá đầy đủ ; người được chồng quư nhưng lại quá nghèo, tiền không đủ ăn khiến họ phải lăn lưng ra xă hội kiếm sống, c̣n cơ cực hơn ở Việt Nam. Nhiều nàng dâu khác đă phải trải qua những cuộc sống thật hăi hùng.
> Những cô gái lấy chồng Đài Loan trở về từ "địa ngục".
Báo Công An Nhân Dân đă mô tả một vài trường hợp tiêu biểu, trong đó các nạn nhân đă bị dẫn độ về nước với những nỗi đau đầy nhục nhă...
Cô Trịnh Thị Thu H., 17 tuổi, cư ngụ tại xă Mỹ Đức, huyện Châu Phú, An Giang, được mai mối giới thiệu một người đàn ông Đài Loan tên Xẻn, khoảng 25 tuổi. Sau một tháng cùng người chồng mới ăn ở tại khách sạn, cô được đưa tới Đài Loan trên chuyến bay ngày 18/5/2000. Đặt chân tới Đài Loan, cô được người chồng mới này đưa thẳng đến... nhà chứa. Cô không chịu tiếp khách, thế là một trận đ̣n không thương tiếc giáng xuống tấm thân ngọc ngà của cô. Từ đó ngày đêm, cô liên tục phải tiếp khách mua dâm dưới sự cưỡng bức của chủ chứa. Trong một cuộc ruồng bố, cô bị cảnh sát Đài Loan bắt đưa về trại giam cho đến ngày bị trả về nước. Khi bị bắt, cô H. cho rằng đây là điều may mắn v́ đó là cơ hội để cô thoát khỏi nhà chứa và được trở về quê hương.
Cô Nguyễn Thị Ngọc H. sinh ra và lớn lên ở Giá Rai, tỉnh Bạc Liêu, lấy một người chồng Đài Loan tên A. Hùng. Ăn ở với nhau hơn một tháng, cả hai bay về Đài Loan. Chưa hưởng hết tuần trăng mật, A. Hùng đă bắt H. tiếp khách mua dâm tại nhà để kiếm tiền cho hắn. Ít ngày sau, thấy tiếp khách ở nhà chưa đủ, hắn chở H. đi nhiều nơi, buộc H. bán dâm cho khách làng chơi để tăng thu nhập. Lúc đầu, H. không chịu, bị hắn đánh cho thừa sống, thiếu chết. Không chịu đựng nổi, H. âm thầm t́m cơ hội để trốn khỏi nanh vuốt của bọn buôn người này. Tháng 7/2000, H. đă t́m cách trốn thoát khỏi nhà A. Hùng. Không biết tiếng Đài Loan, không biết tiếng Anh, H. nhịn đói và lang thang ngoài đường, nên bị cảnh sát kiểm tra bắt giữ. Sau một năm bị giam tại trại giam xứ Đài, H. mới được đoàn tụ với gia đ́nh. Về đến quê hương mà có lúc H. vẫn c̣n lơ ngơ như người mất hồn.
Cô Nguyễn Thị Ngọc A, sinh ra và lớn lên ở Châu Phú, An Giang, được người chồng Đài Loan là A. Hải đưa về nhà sống chung một thời gian. A. Hải cho cô đi thăm viếng và nghỉ lại ở một số khách sạn mà sau này cô mới hay là hắn đem cô đi rao bán. Một hôm, A. Hải chở cô đến một nhà thổ và bắt cô phải làm việc ở đó. Cô khóc lóc van xin được làm vợ, và sinh cho hắn những đứa con tử tế. Phớt lờ những lời kêu khóc, hắn đấm đá cho A. một trận nhừ tử, khi tỉnh đ̣n th́ cũng là lúc những tên ở nhà thổ ép cô phải tiếp khách. Cô cắn răng chịu đựng để mong có một ngày t́m được đường về quê mẹ. Một ngày tháng 7/2000, cô bị cảnh sát Đài Loan bắt giữ và đưa về một trại giam. Cô bị đưa ra ṭa án tại Đài Loan xét xử, nhưng sau đó được tha. Ngày hồi hương về Việt Nam, cũng là ngày kỷ niệm sinh nhật lần thứ 19 của cô.
3 người khác là Đỗ Thị Thúy Hằng (24 tuổi), Châu Thị Ư (30 tuổi), Trần Thị Kim Cúc (18 tuổi), quê ở Cần Thơ, cùng bay sang Đài Loan ngày 27/4/2001, được đưa đến Nam Tào, Thảo Đôn, Đài Trung để "hội ngộ với chồng". Thế nhưng, họ chỉ được hưởng đêm tân hôn với người chồng ngoại quốc và ngay đêm hôm sau, những ông chồng này đă đưa họ đến vùng núi hiểm trở tại Hương Phấn Viên, thôn Đồng An, huyện Chương Hóa, nhốt trong một ngôi nhà, nơi luôn có 2 người canh giữ cẩn mật. Trong thời gian bị giam cầm, 3 phụ nữ này thấy nhiều người đến ḍm ngó, xem mặt, bàn tán. Một người biết lơm bơm tiếng Hoa nên nhận ra ư đồ của bọn này là đẩy các cô vào các động mại dâm. Khoảng 2 giờ sáng ngày 30/4, nhân lúc tên canh gác ngủ say, các cô đă phá cửa bỏ trốn. Ngay trong đêm, họ phải vượt qua 3 ngọn núi, gặp một số người dân và nhờ họ điện thoại báo cảnh sát. Gia đ́nh của các nạn nhân đă được thông báo để t́m cách đưa họ trở về Việt Nam trong nước mắt...
V́ sao phải lấy chồng Đài Loan ?
Nghe tới câu "lấy chồng Đài Loan" có lẽ thoạt đầu đối với người con gái Việt Nam cũng chẳng có ǵ là xấu hổ, giống như lấy chồng Tây, chồng Mỹ, một người chồng ngoại quốc... Người ta thường nghĩ, người ngoại quốc giàu có hơn dân ḿnh, lấy chồng ngoại quốc th́ cuộc đời sung sướng hơn... Chuyện cũng dễ hiểu thôi, v́ dân ḿnh nghèo quá. Không t́m ra việc, không kiếm ra tiền th́ các cô đành phải kiếm ăn bằng cái vốn trời cho. Nhưng thay v́ phải làm vợ của trăm người th́ các cô chọn con đường làm vợ 1 người thôi để đảm bảo thân ḿnh và may ra có dư để phụ giúp gia đ́nh, không có t́nh yêu cũng chẳng sao. Nhưng hoàn cảnh thật éo le, "Chỉ v́ muốn thoát khỏi cảnh "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời", nhiều cô gái Việt Nam đă t́m "thiên đường" của ḿnh bằng cách lấy chồng Đài Loan, để rồi khi sang làm dâu xứ người, họ bị ép bán dâm hoặc bị bán lại cho các nhà chứa. Và không ít cô gái Việt Nam chưa đặt chân tới "địa đàng", đă thấy "địa ngục".
Nhưng nghĩ cho cùng, nếu không có những người chuyên sống trên máu thịt người khác, không có những tên ma cô, những mụ tú bà, không có những tên dư tiền dư của muốn hưởng thụ xác thịt để thỏa ḷng dă thú th́ chắc có lẽ cũng không đưa đến thảm trạng mua bán t́nh dục một cách thê thảm, phi nhân, vô luân lư như hiện nay. Nếu luật pháp không bị mua chuộc, nếu những kẻ mua dâm bị trừng phạt một cách đích đáng, đúng với cái tội của nó để duy tŕ phẩm chất con người trong xă hội th́ có lẽ t́nh trạng suy đồi này không đến nỗi xuống dốc không phanh như ngày nay.
Ai đời cái chợ vợ chướng mắt như vậy mà từ công an cho đến cả nhà nước XHCN không dẹp nổi. Trong ṿng 4 năm trời từ năm 1999 đến nay, chỉ bắt được 900 người trong khi mỗi ngày có tới những 300 lượt khách tới lui. Như vậy là v́ sao ? Công an không biết làm việc ? Công an thông đồng với các mối ? Các đảng viên đầy quyền lực, đầy tiền của bao che để có nơi hưởng thụ, bóc lột thân xác của những người thế cô ? Mỗi lần bị bắt là những tay mua dâm này phải trả 5 triệu đồng tiền phạt /mỗi người mà cho đến giờ vẫn c̣n tồn tại, thế mới biết quyền lực cũng như măi lực của họ to lớn đến dường nào ! ! !
Điều đáng buồn cười hơn nữa, để giải tỏa chợ vợ này, Ban Chỉ Đạo Dự Án ILO (Tổ Chức Lao Động Thế Giới) cho biết sẽ có 50 chục suất học nghề miễn phí và 40 triệu đồng cho chị em vay vốn làm ăn, mà biện pháp này chỉ dành cho những người ở tại Sài G̣n thôi, trong khi đa số các cô gái này đến từ những miền quê xa xăm nghèo đói. So với số tiền phạt nói trên và số tiền nhà nước bỏ ra để khuyến khích chị em trở lại cuộc sống b́nh thường quả thật là một chính sách "làm cho có", đó là chưa kể 40 triệu này chắc chắn bị hao ṃn trên con đường đến tay các chị em ! Hèn nào dẹp hoài trong suốt mấy năm trời mà cái chợ vợ này ngày càng phát triển ! ! !
Thêm một sự thật hiển nhiên cho thấy là luật pháp cũng như chính quyền hiện nay vô hiệu hoàn toàn, đó là cảnh ở cái chợ t́nh nổi tiếng Phan Huy Chú ở Hàng Chuối, gái măi dâm tụ tập bắt khách ngay trước trụ sở của cái cơ quan có cái tên gọi thật hay ho là .... Ủy Ban Quốc Gia V́ Sự Tiến Bộ của Phụ Nữ. Ở cái chợ này cho tới 1 giờ sáng mà vẫn c̣n ồn ào những tiếng nói cười, mặc cả, xen lẫn những câu chửi tục... Và cái chợ này vẫn c̣n tồn tại, chẳng những thế mà ngày càng phồn thịnh hơn.
***
Cuộc sống nghèo khổ của người dân ḿnh bây giờ là như thế đó ! ! ! Nhân phẩm của người phụ nữ Việt Nam hiện giờ là như thế đó ! ! ! Xă hội Việt Nam bây giờ đồi trụy như thế đó ! ! ! Như vậy mà trong Ngày Phụ Nữ Thế Giới 8 tháng 3 vừa qua, cái Liên Hội Phụ Nữ Việt Nam do nhà nước dựng ra vẫn huênh hoang tuyên bố : "Những năm gần đây, nhờ đổi mới nội dung và phương thức hoạt động, từ cuộc vận động "Phụ nữ giúp nhau làm kinh tế gia đ́nh, cần kiệm xây dựng đất nước" Liên Hội Phụ Nữ Việt Nam đă khơi dậy phong trào rộng lớn trong các tầng lớp phụ nữ, tự nguyện giúp nhau giống, vốn, ngày công lao động, kinh nghiệm sản xuất. Hàng triệu phụ nữ đă được giúp đỡ phát triển kinh tế gia đ́nh, tham gia chuyển dịch cơ cấu kinh tế, sản xuất hàng hóa. Nhiều phụ nữ đă trở thành những tấm gương lao động sáng tạo, doanh nghiệp làm ăn hiệu quả. Trong lĩnh vực xóa đói, giảm nghèo, tạo việc làm, tăng thu nhập cho phụ nữ, hội đă phát động phong trào "Ngày tiết kiệm v́ phụ nữ nghèo" và huy động mỗi năm khoảng hơn 1.700 tỷ đồng từ nhiều nguồn vốn cho hơn hai triệu lượt phụ nữ vay vốn sản xuất, cải thiện đời sống của gia đ́nh." Nguồn vốn này có thực sự đến tay những người phụ nữ nghèo hay không ? Có lẽ phải chờ câu trả lời của Hội Nhân Dân Chống Tham Nhũng của hai bác Trần Khuê và Phạm Quế Dương. Nhưng cũng v́ muốn chống tham nhũng mà hai bác đă bị bắt rồi, biết đến khi nào nhân dân mới kiểm tra được ? Hiện tại và tương lai đất nước quả thật là sâu thăm thẳm ! ! !
Nguyễn Thị Thanh Vân
-- Con Ho Dam Tac - Nong Duc Manh (Con_Ho_Dam_Tac@hn.vnn.vn), February 16, 2004
LŨ VẸM GIỐNG CHÓ NGU
Tiên sư lũ vẹm giống chó ngu
Sinh ra có mắt cũng như mù
Phân bác đớp no rồi bảo thủ
Cộng nô bản chất vẫn cứ đu
Tài sản nhân dân vét từng xu
Tham ô ăn cắp cả phạm trù
"Xă Hội Chủ Nghĩa" nhọt đầy mủ
Liếm trôn vục mặt chổng cả khu
Ḷng dân than oán đă mấy thu
Chúng bây đa`n áp như kẻ thù
Bản tính hung hăng loài cầm thú
Gầm gừ nanh vuốt hạng vũ phu
Bắc Kinh th́ chúng mày lại nhu
Biển sâu, đất rộng dâng Tàu phù
Bao nhiêu dốt nát học chưa đủ
Không lẽ loài vẹm chó thế ư ?
-- (tosu_cs@yahoo.com), February 19, 2004.