Vô học và lưu manhgreenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
Vô học và lưu manh Thursday, April 01, 2004 6:52:20 PM NGÔ NHÂN DỤNGNgày hôm qua Nhật báo Người Việt trích đăng một phần trong bài viết của Nguyễn Huy Thiệp bàn về giới văn nghệ ở trong nước. Sau khi bài này lên mặt báo, một nhà văn có tác phong công an là nhà phê b́nh Trần Mạnh Hảo đă xông lên tấn công Nguyễn Huy Thiệp.
Trần Mạnh Hảo trích dẫn những câu do Nguyễn Huy Thiệp viết: “Nh́n vào danh sách hơn 1,000 hội viên Hội nhà văn Việt Nam người ta đều thấy đa số đều chỉ là những người già nua không có khả năng sáng tạo và hầu hết đều... “vô học”, tự phát mà thành danh. Trong số này có tới hơn 80% là nhà thơ tức là những người chỉ dựa vào “cảm hứng” để tùy tiện viết ra những lời lẽ du dương phù phiếm vô nghĩa nh́n chung là lăng nhăng..., nhà thơ đồng nghĩa với sự chập cheng, hâm hấp, quá khích, vớ vẩn, thậm chí c̣n lưu manh nữa”... Trần Mạnh Hảo đă viết trên tạp chí Văn Nghệ rằng: “Dân tộc ta vốn có 2 truyền thống chính để tự hào: một là ĐÁNH GIẶC, hai là LÀM THƠ.” Thế mà ông Thiệp nỡ ḷng nào chê bai 80% hội viên Hội nhà văn ở trong nước với những tiếng “vô học” và “lưu manh” như vậy?
Ông Trần Mạnh Hảo c̣n quên, đáng lẽ ông phải kể thêm một thành tích khác mà đảng Cộng Sản thường đề cao nữa là truyền thống VIẾT NGHỊ QUYẾT! Bản nghị quyết của Bộ Chính trị về công tác chiếu cố người Việt Nam ở nước ngoài là một thí dụ. Sau khi đọc bản nghị quyết đó chúng ta cũng có thể liên tưởng tới những chữ dùng trong bài của Nguyễn Huy Thiệp: “những lời lẽ du dương phù phiếm vô nghĩa nh́n chung là lăng nhăng,” hoặc là “chập cheng, hâm hấp, quá khích, vớ vẩn, thậm chí c̣n lưu manh nữa.” Và các tác giả của tác phẩm nghị quyết này th́ cũng có thể mô tả là: “những người già nua không có khả năng sáng tạo và hầu hết đều... “vô học.”
Trong đoạn đầu của bản nghị quyết này, các nhà văn Bộ Chính trị viết rằng, “Đông đảo bà con (ở hải ngoại) hoan nghênh công cuộc đổi mới và chính sách đại đoàn kết dân tộc của Đảng và Nhà nước ...” (viết hoa trong nguyên văn.) Không biết Bộ Chính trị Cộng Sản Việt Nam t́m đâu ra số “đông đảo bà con” đó. Muốn thử th́ cứ đưa các ông Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Phạm Thế Duyệt, vân vân, đi một ṿng năm châu, đi tới đâu cũng sẽ biết bà con ở nước ngoài dàn chào các ông như thế nào. Thử đi là biết liền!
Đại đoàn kết là khẩu hiệu Hồ Chí Minh đă hô hào, trong khi vẫn thủ tiêu những người yêu nước như Khái Hưng, Tạ Thu Thâu, Huỳnh Phú Sổ, Trương Tử Anh, vân vân, tàn sát bất cứ ai bị gán cho ba chữ Quốc dân đảng, triệt hạ dân Quỳnh Lưu đ̣i tự do. Con cháu của Hồ tiếp tục chính sách đó ở các trại tù cải tạo từ Bắc vào Nam, từ 1953 cho đến bây giờ. Nói lại những câu như vậy th́ đúng là “chập cheng, hâm hấp, quá khích, vớ vẩn, thậm chí c̣n lưu manh nữa.”
Bản nghị quyết c̣n khoe khoang rằng nhờ đảng Cộng Sản làm cho đất nước phát triển kinh tế, văn hóa, xă hội nên đă “củng cố thêm niềm tự hào dân tộc và tinh thần yêu nước của người Việt Nam ở nước ngoài!” Người Việt Nam nào cũng vốn có ḷng yêu nước, ai cũng muốn tự hào về dân tộc ḿnh. Nhưng đảng Cộng Sản chỉ làm cho người Việt cảm thấy xấu hổ chứ không có ǵ tự hào cả. Có một đất nước nào ở vùng Á Đông hiện nay nghèo khổ, chậm tiến và thiếu tự do như nước Việt Nam hay không? Ngay người dân Cam Bốt cũng c̣n được sống tự do hơn. Có quốc gia nào ở Đông Nam Á xuất cảng món hàng đàn bà con gái đi ngoại quốc nhiều bằng nước Việt Nam hay không? Dân Miến Điện cũng không đến nỗi như vậy. Điều đáng kể là bà con ở hải ngoại đứng trước những việc làm đáng xấu hổ của đảng Cộng Sản nhưng vẫn không mất niềm tin ở dân tộc. V́ thế vẫn có hàng trăm ngàn người Việt về nước đi giúp bà con họ hàng, làng xóm; các nhóm đi cấp học bổng, những đoàn bác sĩ đi chữa bệnh miễn phí, những người đi giúp xây dựng từng ngôi trường, đào từng giếng nước, vân vân. Niềm tin và niềm tự hào dân tộc là do công lao và phúc ấm tổ tiên xây dựng nên t́nh máu mủ đồng bào, bây giờ Bộ Chính trị đảng lại đi nhận vơ coi như là do công tŕnh của đảng!
Cũng một lối nhận định như vậy, Bộ Chính trị đảng Cộng Sản nh́n người Việt ở nước ngoài không khác ǵ một cán bộ xă nh́n các nông dân c̣n đang được tập thể hóa. Có thể nói họ vẫn nh́n mọi người với con mắt quản giáo trong các nhà tù cải tạo. Cho nên họ mới viết rằng: ”... các chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước đối với người Việt Nam ở nước ngoài chưa được quán triệt sâu sắc, thực hiện đầy đủ... chưa... thể quy tụ, vận động đông đảo bà con tham gia các hoạt động có ích cho cộng đồng và quê hương.” Lối nh́n của họ là coi tất cả mấy triệu người Việt Nam ở hải ngoại giống như những nông dân bị tập thể hóa đến giờ nghe kẻng ra đồng, hoặc những người tù lao cải, ngồi xổm xếp hàng chờ đợi các cán bộ, quản giáo lên lớp rồi mới biết phải làm cái ǵ “có ích cho cộng đồng và quê hương.” Với cách nh́n quản giáo đó, phải kết luận rằng cái bản nghị quyết này là thứ văn chương “chập cheng, hâm hấp, quá khích, vớ vẩn, thậm chí c̣n lưu manh nữa.”
Rồi như thường lệ, Bộ Chính trị đảng Cộng Sản phải vu cáo, chụp mũ những người bất đồng ư kiến, không những người ở trong nước mà cả những người ở nước ngoài. Bản nghị quyết viết, “Một số người đi ngược lại lợi ích chung của dân tộc, ra sức chống phá đất nước, phá hoại mối quan hệ, hợp tác giữa nước sở tại với Việt Nam.”
Đó vẫn là luận điệu quen dùng của các tên lănh chúa độc tài, dù cộng sản hay không cộng sản. Họ tự đồng hóa họ với đất nước, tự coi chính họ là dân tộc. Như vua chúa đời xưa nói, “Quốc gia chính là Ta!” Ai không đồng ư với họ, từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn, th́ bị gán cho là “chống phá đất nước, đi ngược lại với dân tộc.” Khi một chính quyền sở tại, như chính phủ Mỹ mời các quan chức cao cấp cộng sản như Vũ Khoan, Phạm Văn Trà sang thăm, đón tiếp long trọng, th́ người Việt Nam ở Mỹ phải đi biểu t́nh phản đối. V́ chúng ta phải nhắc nhở cho chính quyền Mỹ biết rằng cái chế độ mà các ông Khoan, ông Trà là đại diện vẫn đang bỏ tù những người đang đ̣i tự do, dân chủ một cách ḥa b́nh, như các ông Phạm Quế Dương, Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Văn Lư, Thích Huyền Quang. Họ vẫn cho các công an đánh đập tàn nhẫn các mục sư và giáo hữu Tin lành. Chế độ đó vẫn đang cho nhân viên, công an các sứ quán bóc lột những người lao động làm việc ở nước ngoài. Vẫn dọa dẫm, ḅn rút các đồng bào sống ở Nga, mà khi một công dân Việt Nam bị công an Nga đánh, giết, th́ chính quyền Cộng Sản Việt Nam không dám can thiệp. Người Việt Nam ở nước ngoài cảm thấy nhục nhă v́ trong nước ḿnh vẫn c̣n một chính quyền như vậy. Chống lại một chính quyền bất nhân và bất lực đó là v́ người Việt ở bên ngoài muốn giúp dân tộc tiến lên, muốn cho đất nước được mở mày mở mặt với lân bang. Bộ Chính trị đảng Cộng Sản là đối tượng của các phong trào chống đối, chứ không ai chống lại nước Việt Nam, không ai chống lại dân tộc Việt Nam. Luận điệu của Bộ Chính trị trong bản nghị quyết này không ai tin được. Họ nói cho họ nghe với nhau, đúng là lối nói năng “tùy tiện viết ra những lời lẽ du dương phù phiếm vô nghĩa nh́n chung là lăng nhăng,” không đánh lừa được ai cả.
Vừa rồi, nhà phê b́nh Trần Mạnh Hảo đă tấn công Nguyễn Huy Thiệp theo lối giống hệt lối văn bản nghị quyết mới của Bộ Chính trị. Trần Mạnh Hảo viết: “Cách đây 18 năm, nhờ công cuộc đổi mới văn học do Đảng và Nhà nước (viết hoa trong nguyên văn) chủ trương, một loạt truyện ngắn của Nguyễn Huy Thiệp đă được in trên báo Văn Nghệ... tạo thành một hiện tượng văn học thật sự.” Câu đáng chú ư là “nhờ Đảng và Nhà nước chủ trương!” Làm như thể nếu không có đảng Cộng Sản th́ Nguyễn Huy Thiệp không có tài để làm một nhà văn nổi tiếng quốc tế. Đó cũng là lối nói quen thuộc của đảng cộng sản khắp mọi nơi, thời nào cũng vậy. Chính sách kinh tế của họ làm hàng triệu người đói rét, hàng ngàn người chết đói. Bỗng dưng, “nhờ ơn đảng” bỏ chủ trương tập thể hóa, không ngăn sông cấm chợ nữa nên người nông dân lại có gạo ăn! Họ không bao giờ chịu nhận rằng nếu đừng sinh ra cái quái thai đảng Cộng Sản th́ không phải chỉ có một Nguyễn Huy Thiệp mà c̣n có hàng trăm nhà văn như Nguyễn Huy Thiệp. Những văn tài như Phùng Quán, Trần Dần, Nguyên Hồng, Phùng Cung đáng lẽ phải phát triển thành những nhà văn tầm cỡ quốc tế, chứ không đến nỗi chôn vùi cuộc đời trong một đói rách. Bây giờ Trần Mạnh Hảo chửi Nguyễn Huy Thiệp là “vô ơn” đối với đảng Cộng Sản! Có ai cần một thứ đảng chuyên chế độc quyền như vậy không? Đảng Cộng Sản gây ra bao nhiêu nỗi khốn khổ cho đồng bào. Giờ lại bắt đồng bào nhớ ơn đảng chỉ v́ đảng chịu thua rút lại các chính sách ác nghiệt, nhờ thế mà đồng bào mới có gạo ăn, nhà văn mới được xuất bản! Đó là lối nh́n và lối nói của Bộ Chính trị và nhà phê b́nh Trần Mạnh Hảo, giống nhau như cha với con! Đúng là “chập cheng, hâm hấp, quá khích, vớ vẩn, thậm chí c̣n lưu manh nữa.”
Nhà văn Hoàng Ngọc Hiến đă nêu vấn đề chính yếu của giới phê b́nh văn nghệ Việt Nam; ông nói, “Điều đáng quan tâm, đáng lo ngại hiện nay không phải là “cơ sở lư luận” mà là “tŕnh độ văn hóa” của người làm phê b́nh.” Câu này đúng với Trần Mạnh Hảo, mà cũng đúng với cả Bộ Chính trị đảng Cộng Sản Việt Nam. Thiếu văn hóa, như Nguyễn Huy Thiệp gọi là “vô học,” cho nên mới chập cheng, vớ vẩn, và lưu manh nữa.
NGÔ NHÂN DỤNG
-- QuangPhuc (VN_QuangPhuc@yahoo.com), April 05, 2004
Chiến dịch xuống đường vận động chữ kư tranh Đấu Cho Phụ Nữ Và Trẻ Em VNCABRAMATTA: Trong cái đau chung của đất nước và trước mối nhục chung của dân tộc qua sự kiện trên 60 ngàn phụ nữ bị bán sang Đài Loan và các nước lân bang làm nô lệ dưới chiêu bài hôn nhân, cùng với hơn 30 ngàn em bé bị đưa sang Cambodia để làm điếm... Thứ Bảy, 3 tháng 4 vừa qua tại Cabramatta, Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại NSW đă cùng với Mạng Lưới Tuổi Trẻ Lên Đường, Sóng Việt và các hội đoàn, đoàn thể tổ chức một cuộc xuống đường vận động xin chữ kư, gửi thỉnh nguyện thư, đánh thức lương tâm thế giới. Cuộc vận động này nằm trong chiến dịch Xin Cứu Phụ Nữ và Trẻ Em VN do MLTTLĐ phát động từ tháng trước và sẽ c̣n tiếp tục trong thời gian tới. Buổi Xuống đường được ông Đặng Quốc Sủng điều hợp, có sự tham dự của BS Nguyễn Mạnh Tiến, Chủ tịch CĐNVTDLB/UC, ông Phan Đông Bích, Chủ tịch CĐNVTD/NSW... Những chữ kư này sẽ được kết hợp cùng các chữ kư thu thập được từ nhiếu nơi khác và sẽ đính kèm trong các thỉnh nguyện thư gởi đến các cơ quan, tổ chức bảo vệ nhân quyền và các chính phủ tự do trên thế giới. Đồng thời cũng gởi đến chính phủ Đài Loan, Cambodia xin tiếp tay để buộc nhà cầm quyền CSVN phải giải quyết những sự kiện này một cách thỏa đáng... Cho đến nay, tuy đă nhiều tuần lễ trôi qua chứng kiến sự phẫn nộ của người Việt hải ngoại cũng như sự phản đối của thế giới, kể cả chính phủ Đài Loan, chính quyền CSVN vẫn giữ thái độ im lặng, vô trách nhiệm, mặc dù chính CSVN là chánh phạm gây ra những tội ác ghê tởm chưa từng có này trong lịch sử nhân loại. Nh́n những tất bật pha lẫn nét ưu tư trên những khuôn mặt trẻ đă khiến những người c̣n quan tâm đến quê hương, không khỏi bồi hồi cảm xúc để xác định rằng những hiện tượng điếm nhục này từ đâu mà ra...Trải qua bao nhiêu năm thăng trầm của lịch sử, có lẽ không có giai đoạn nào khổ nhục cho dân VN bằng những ngày CS nắm quyền. Những sự bất an luôn luôn ŕnh rập bên đói rách bần cùng của người dân. Những khủng bố, đàn áp bóc lột người dân chưa đủ, bọn lănh đạo CSVN c̣n táng tận lương tâm tiếp tay cho đám đầu nậu để chia chác trên những thân thể khốn cùng của những phụ nữ quê mùa và các em bé vô tội đáng thương một cách dă man như loài dă thú. Nói đúng hơn, CSVN chính là nhũng con vi khuẩn “kư sinh” đang nhởn nhơ hưởng thụ trên đau thương và xương máu của dân tộc VN. Tuy nhiên, trong cái đau, nỗi nhục nhục khốn khổ ấy, chúng ta vẫn c̣n thấy được những tia sáng cứu cánh. Đó là tinh thần ư thức dân tộc của những người trẻ hôm nay. Sự ư thức của những người trẻ này là niềm tin và hy vọng cho mai sau với một đất nước Việt Nam an vui, tự do, dân chủ...
-- MẹViệtNam (Me_Viet_Nam@yahoo.com), April 14, 2004.