PHỤ NỮ VIỆT NAM DƯỚI SỰ THỐNG TRỊ CỦA CỘNG SẢNgreenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
PHỤ NỮ VIỆT NAM DƯỚI SỰ THỐNG TRỊ CỦA CỘNG SẢNViệt Thường
http://www.vietfun.com/vf/showthread.php?s=8e8196c5b055d9be90d1d9962596ec8b&postid=1548565
Hàng năm, cứ đến ngày 8-3, chính quyền CSVN lại tổ chức “ngày hội” của phụ nữ. Người phụ nữ Việt Nam được đề cao trong thơ, văn, ca nhạc, điện ảnh... chính thống. Các giới chức cộng sản có thẩm quyền, từ ông Hồ Chí Minh đến Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh và nay là Đỗ Mười, đều có bài viết về vai tṛ quan trọng của phụ nữ trong xă hội Việt Nam. Bởi v́ lư luận kinh điển của chủ nghĩa cộng sản là chừng nào phụ nữ chưa được giải phóng (khỏi công việc gia đ́nh) và chưa được quyền b́nh đẳng về chính trị với nam giới - tức quyền bầu cử và ứng cử, th́ cách mạng vô sản dù có nắm được chính quyền cũng mới chỉ là thành công một phần mà thôị Tiếc thay, cái lư thuyết nghe đầy “nhân ái” như vậy nên đă lừa được không chỉ những người nghèo khổ, những phụ nữ đă từng là trung tâm cấu trúc gia đ́nh mà ngay những trí thức, học giả uyên bác cũng bị lóa mắt. Thực tiễn của Việt Nam hiện nay đă cho thấy rằng người cộng sản hoặc đứng trên lập trường của người cộng sản th́ trong mọi lĩnh vực của xă hội đều được giải quyết giữa lư luận và thực hành hoàn toàn trái ngược nhaụ Cứ xét năm mục tiêu mà ông Hồ Chí Minh và đảng của ông ta đề ra cho nhân dân và đất nước Việt Nam th́ thấy :
1) Gọi là một nước Việt Nam dân chủ nhưng thực tế lịch sử đă chứng minh chưa bao giờ nhân dân Việt Nam lại bị thống trị một cách độc tài, khát máu như dưới chế độ Hồ Chí Minh và những người thừa kế; ghê tởm hơn cả thời Minh thuộc và Pháp thuộc;
2) Gọi là cộng ḥa nhưng thực tế ông Hồ Chí Minh và những kẻ thừa kế c̣n “vua hơn cả vua”;
3) Gọi là tự do nhưng thực tế người dân bị tước trọn vẹn mọi quyền tự do như tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do cư trú, tự do lập hội v.v... mà ngay thời thực dân Pháp thống trị cũng không đến nỗi như vậy;
4) Gọi là độc lập nhưng thực tế cho thấy Việt Nam dưới sự thống trị của ông Hồ Chí Minh và những người thừa kế hoàn toàn bị lệ thuộc nước ngoài về mọi mặt, từ chính trị, ngoại giao, thương mại cho đến văn hóa tư tuởng. Ngay về đất đai, cũng chính quyền Hồ Chí Minh đă kư giấy nhượng các quần đảo Trường Sa cho Trung Cộng. Những điều khoản trong hiệp ước “ḥa b́nh và hữu nghị” với Nga sô c̣n ràng buộc Việt Nam với Nga sô một cách ô nhục rất nhiều so với hiệp ước Patenôte mà vua nhà Nguyễn đă kư với thực dân Pháp;
5) C̣n về hạnh phúc ư ? Năm 1945, khi ông Hồ Chí Minh nắm quyền th́ dân số Việt Nam là 18 triệu dân. Hơn 40 năm cầm quyền và phát động chiến tranh, ông Hồ Chí Minh và đảng của ông ta đă làm chết khoảng 2 triệu 1 người, mất tích gần 300 ngàn người, thương tật các loại gần 5 triệụ Thuế và sưu dịch (núp dưới tên lao động xă hội chủ nghĩa và thanh niên xung phong) c̣n hơn thời Pháp thuộc. Miền Bắc Việt Nam thiếu ăn và chết đói thường trực mà ngay vựa lúa miền Nam, người dân cũng bị đói, như huyện Duyên Hải thuộc Sàig̣n cũng cần cứu đói thường xuyên cho hàng trăm hộ; ở các thành phố lớn như Sài-g̣n, Hà-nội, Hải-pḥng v.v... nhiều gia đ́nh công nhân, viên chức vẫn ngày bữa cơm, bữa cháọ Lịch sử Việt Nam dưới chế độ phong kiến, sau mỗi cuộc chiến tranh cứu nước, nông dân được “tha thuế” 3 năm, có nơi c̣n hơn thế. Nhưng dưới chế độ Hồ Chí Minh, chiến tranh kết thúc hơn 15 năm mà nông dân chỉ được “hứa lèo” tha thuế một năm!!! Ấy vậy mà bộ máy tuyên truyền của chính quyền cộng sản Việt Nam ra sức tô vẽ cho việc tha thuế đó như là nét đặc trưng của chế độ cộng sản, như là “tư tưởng” lấy dân làm gốc của ông Hổ Chí Minh ! (?) Cho nên, thử xét lại cái mà ông Hồ Chí Minh và đảng của ông ta tự hào rằng đă giải phóng cho thân phận người phụ nữ Việt Nam, rằng đă cho phụ nữ được hưởng quyền b́nh đẳng trong mọi sinh hoạt xă hội, thực chất là cái ǵ ?
Tư bản được tăng gấp đôi
Chế độ xă hội chủ nghĩa (hay cộng sản) là một chế độ độc đảng trị, lấy đấu tranh giai cấp, xóa bỏ bất công xă hội làm b́nh phong; lấy đàn áp, khủng bố làm phương tiện để g̣ ép quần chúng dưới sự thống trị của một dúm nhân vật chóp bu của đảng cộng sản; dùng các hội đoàn để quản lư quần chúng nhân dân. Cho nên khái niệm “dân chủ” và “tự do” hoàn toàn xa lạ trong xă hội xă hội chủ nghĩạ Bởi v́ ngay nội bộ đảng cầm quyền - tức đảng cộng sản - cũng không hề có dân chủ và tự dọ Từ việc bầu ra các cấp uỷ cho đến việc định ra đường lối chính sách và chỉ đạo thực hiện các chính sách ấy hoàn toàn nằm trong tay của các uỷ viên bộ chính trị có thực quyền - thường là kiêm thêm uỷ viên ban bí thự Tất cả nhân sự c̣n lại, kể cả uỷ viên ban bí thư cho đến dự khuyết trung ương chỉ là những kẻ thừa hành có quyền hạn ở các mức độ khác nhau tùy theo quan hệ “thân t́nh” với các uỷ viên bộ chính trị có thực quyền. Ngay cả một vài nhân vật tuy đă được vào bộ chính trị nhưng cũng chỉ là cái bóng, cái tay nối dài của các uỷ viên bộ chính trị có thực quyền và vẫn có thể bị quăng sọt rác nếu chót quên thân phận (như trường hợp Trần Xuân Bách...). Một thí dụ điển h́nh về h́nh ảnh “dân chủ” và “tự do” của nội bộ đảng CSVN là kỳ đại hội đảng lần thứ 4 (có ông Gorbachev của Nga-sô tham dự, các đại biểu được cho học tập để bầu ban chấp hành trung ương và phải bầu thử. Bầu thử đến lần thứ hai vẫn chưa vừa ư “lănh đạo” nên Lê Đức Thọ (trưởng ban tổ chức trung ương) và Trần Quốc Hoàn (bộ trưởng công an) phải đến từng tổ hăm dọa là “ghi âm” các đại biểu khi phát biểu và lưu các phiếu bầu chuyển cho Ban bảo vệ đảng xem xét. Cho nên lần bầu thử thứ ba đă khớp với ư kiến chỉ đạo của “trên” nghĩa là Lê Duẩn được cao phiếu nhất để từ bí thư thứ nhất chuyển danh xưng thành Tổng bí thư, hoàn toàn thắng thế phe Trường Chinh. Hai triệu đảng viên cộng sản chỉ được phép bầu (có chỉ đạo) ra hơn một ngàn đại biểu đi dự đại hội đảng - cơ quan quyền lực cao nhất của đảng (như ghi trong điều lệ, mà c̣n không được hưởng cái quyền “tự do” và “dân chủ” chỉ trong gần một tuần lễ đại hội th́ hỏi rằng làm sao quần chúng nhân dân Việt Nam (ngay cả công nhân và cốt cán lẫn đảng viên thường) lại được phép biết đến “tự do” và “dân chủ” trong cuộc đời ḿnh, dưới sự thống trị của một dúm đảng viên chóp bu cầm quyền !!!
Phụ nữ Việt Nam nằm trong phạm trù “quần chúng nhân dân Việt Nam” nên đương nhiên cũng không thể biết được mùi vị của các khái niệm “tự do” và “dân chủ” chừng nào nước Việt Nam c̣n bị CS thống trị. Bởi lư thuyết kinh điển của CS coi “con người là tư bản quư nhất” (Lơhomme est le capital le plus précieux), nghĩa là so với các thứ khác như ruộng đất, trâu ḅ v.v... C̣n Hồ Chí Minh giải thích thêm cho đệ tử rằng :”Nhân dân là vô tận”. Chính v́ con người là “tư bản quư nhất”, v́ đó là nguồn gốc sinh ra mọi loại tư bản khác, mọi giá trị khác cho nên người phụ nữ Việt Nam được ông Hồ Chí Minh và đảng của ông ta lôi ra khỏi vị trí “nội tướng” trong gia đ́nh và được ban cho quyền b́nh đẳng như nam giới, nghĩa là làm cái việc như hiến pháp của nhà nước công sản ghi rằng :”Có nghĩa vụ và quyền lợi lao động”. Trong chế độ cộng sản, dù có tô màu bằng mọi uyển ngữ th́ thực tế cho thấy thân phận người dân chỉ là “nô lệ” của tập đoàn cộng sản chóp bu cầm quyền. Mọi người chỉ được phép ước mơ và thực hiện cho sự hy sinh v́ sự nghiệp của đảng và “bác” - tức một dúm chóp bu cầm quyền và Hồ Chí Minh, chứ không được phép bàn bạc việc nước, được ước mơ ngồi vào vị trí cầm lái con tàu tổ quốc, được xây dựng hạnh phúc cho đồng bào của ḿnh, cho gia đ́nh của ḿnh và cho bản thân ḿnh. Cho nên thực chất của cái mà Hồ Chí Minh và đảng của ông ta gọi là giải phóng phụ nữ chính là tước đoạt quyền xây dựng hạnh phúc gia đ́nh và cá nhân của người phụ nữ, đưa lực lượng phụ nữ - chiếm ít ra là một nửa dân số - vào phạm trù “tư bản quư nhất” để tăng “tư bản quư nhất” đó lên gấp đôi một cách “nhẹ nhàng”. Như thế là chỉ cần một chữ kư ban bố sắc lệnh “giải phóng phụ nữ” và thi hành “luật hôn nhân và gia đ́nh”, Hồ Chí Minh và các đệ tử đă nhân đôi được lực lượng có “nghĩa vụ và quyền lợi lao động” để “xây dựng và hoàn thiện chủ nghĩa xă hội”, nghĩa là Xây dựng và hoàn thiện lối hưởng thụ vương giả cho Hồ Chí Minh và đồng bọn (như xây lăng cho cả cha con Hồ Chí Minh; như bắt dân lục tỉnh đi lao động nghĩa vụ đào đất lấp sông xây biệt thự cho Lê Duẩn ở An Phú, Thủ Đức...). C̣n một vấn đề nữa là cộng sản và chiến tranh như bóng với h́nh. Bởi chiến tranh là sức sống của cộng sản. Làm chiến tranh để cướp chính quyền, để củng cố chính quyền, để mở rộng bờ cơi thống trị. Cho nên lôi lực lượng phụ nữ ra khỏi tổ ấm gia đ́nh, ra khỏi chức năng người mẹ, người vợ để trở thành lực lượng chủ yếu trong sản xuất và phục vụ sản xuất - tức là cấu thành nền tảng cho cuộc sống hưởng thụ của tập đoàn cộng sản cầm quyền - c̣n nam giới sẽ được xử dụng chủ yếu cho mục đích chiến tranh bành trướng, núp dưới cái tên mỹ miều là “cách mạng vô sản toàn thế giới”.
(c̣n tiếp)
-- (tosu_cs@yahoo.com), July 09, 2004
Phu Nu Vietnam thi con lau moi duoc giai phong duoi che do thoi tha nay. CON DI HO CHI MINH ! CONG SAN AN CUT CHO
-- Tri Cao (trilamhungcao@yahoo.com), July 09, 2004.
Sua hay lam,hay lam.Khong ngo cac ong vnch ngay nay co trinh do sua giong cho lam,ma lai sua bay nua,noi chuyen mat day ko thua gi NVThieu anghen
-- (kidfriendct@yahoo.com), July 09, 2004.
PHỤ NỮ VIỆT NAM DƯỚI SỰ THỐNG TRỊ CỦA CỘNG SẢNViệt Thường
(tíêp theo.)
Phụ nữ tham chính
“Cơ cấu thành phần” là khái niệm về tổ chức, một quái thai “dân chủ” do chế độ xă hội chủ nghĩa (hay cộng sản) đẻ rạ Nghĩa là từ bộ máy của đảng (cộng sản) cho đến quốc hội (bù nh́n), chính phủ, các đoàn thể và thậm chí đến cả đoàn chủ tịch các hội nghị (kể cả cấp tổ!), các cuộc mít tinh v.v... th́ về nhân sự phải đủ các thành phần nam, nữ, già, trẻ, người sắc tộc, quân sự, dân sự, công nhân, nông dân v.v... Nói theo ngôn từ của cán bộ tổ chức (cộng sản) là phải “đủ mâm đủ bát”. Tṛ hề này là sáng kiến của ông Hồ Chí Minh nhằm “cụ thể hóa” cái gọi là “sự đoàn kết của mọi tầng lớp nhân dân xung quanh đảng (cộng sản) và bác (Hồ”! Và, phụ nữ bao giờ cũng được ông Hồ Chí Minh và những kẻ kế thừa ông ta quan tâm cho “ngồi cạnh”, cho “chụp ảnh chung” - biểu hiệu cho việc “giải phóng” và “được b́nh đẳng” của phụ nữ !(?) Đó cũng là sự cụ thể hóa cái gọi là “dân chủ tập trung” của chế độ xă hội chủ nghĩa của ông Hồ Chí Minh và những kẻ kế thừa ông tạ Người phụ nữ trong chế độ Hồ Chí Minh v́ đă được “giải phóng” và được “b́nh đẳng” nên đương nhiên có đại biểu của giới ḿnh tham chính, có đại biểu của ḿnh trong cơ quan lănh đạo của các đoàn thể được đặt tên là “đoàn thể quần chúng”. Điểm qua những nhân vật được cho nổi lên, ta thấy có : Nguyễn Thị Thập, Hà Thị Quế, Đinh Thị Cẩn, Trương Thị Mỹ, Nguyễn Thị Định, Nguyễn Thị B́nh, Nguyễn Thị Hằng, Hồ Thị Bi, Nguyễn Thị Chiên, Cù Thị Hậu, Lê Thu Trà, Kim Hạnh... Nếu t́m hiểu nguyên nhân sự nổi lên của những người đó th́ thật là... buồn cho chị em phụ nữ. Bởi v́, không thiếu ǵ người vừa có ḷng yêu nước vừa có trí thức nhưng chỉ được dùng có tính chất đối phó với thời cuộc, một thứ bù nh́n trong sân khấu “dân chủ, ḥa hợp, ḥa giải”. Đó là trường hợp của các bà như Trịnh Thục Viên, uỷ viên ban thường vụ của quốc hội khóa I; Phan Thị An (nguyên hiệu trưởng trường nữ học Hoài Đức, Hà-nội từ trước 1945) phó chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ Việt nam; bác sỹ Vũ Thị Chín, phó chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ; bác sỹ Nguyễn Thị Ngọc Phượng, phó chủ tịch quốc hội (khóa 8); các anh hùng quân đội Nguyễn Thị Chiên, Hồ Thị Bi v.v... th́ được dùng làm cái mồi “vinh hoa rởm” để lừa chị em cố mà hy sinh thật nhiều cho “đảng và bác”. C̣n lại, số có quyền thực sự ở các mức độ khác nhau là ai ? Đó là Hà Thị Quế, uỷ viên trung ương đảng từ khóa 3, từng giữ các chức phó ban kiểm tra trung ương đảng, phó ban tổ chức trung ương đảng, hội trưởng hội liên hiệp phụ nữ xuất thân từ du kích Yên Thế, từng là giao liên đặc biệt và bộ hạ thân tín của Trường Chinh. Đó là Đinh Thị Cẩn, uỷ viên dự khuyết trung ương đảng khóa 3, đă giữ các chức thứ trưởng thứ nhất kiêm bí thư đảng đoàn bộ y tế (thời kỳ bác sỹ Phạm Ngọc Thạch làm bộ trưởng) rồi phó chủ nhiệm phụ trách thường trực uỷ ban bảo vệ bà mẹ và trẻ em, xuất thân là cấp dưỡng (tức đầu bếp) của ông Hồ Chí Minh. Đó là Trương Thị Mỹ, phó chủ tịch tổng công đoàn Việt Nam (thời kỳ Hoàng Quốc Việt làm chủ tịch), xuất thân là cần vụ (tức hầu pḥng) của ông Hồ Chí Minh. Đó là Lê Thu Trà, phó chủ nhiệm thường trực uỷ ban thiếu niên và nhi đồng, vợ thiếu tướng Lê Liêm, từng là chủ nhiệm tổng cục chính trị (trước Nguyễn Chí Thanh), có bồ đỡ đầu là Nguyễn Côn, bí thư trung ương đảng kiêm phó thủ tướng (thời kỳ Phạm Văn Đồng làm thủ tướng). Đó là Nguyễn Thị Định, nhờ cặp bồ với trung tướng Trần Độ mà được thoát ra ẩn số, đẩy lên chức phó tư lệnh lực lượng vũ trang miền Nam (của CS trước 1975), được cho làm uỷ viên trung ương đảng từ khóa 4 và thay Hà Thị Quế trong chức chủ tịch hội phụ nữ. Đó là Nguyễn Thị B́nh, vợ lẽ của một đốc phủ sứ, ngán cảnh “kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng” nên được Nguyễn Thị Thập giác ngộ theo cộng sản, bỏ chồng có cưới xin lấy một đệ tử của Nguyễn Thị Thập và từ đó - nhờ có học - trở thành thư kư riêng của Nguyễn Thị Thập (chủ tịch đầu tiên của hội phụ nữ, luôn cặp bồ với ông Hồ và được ông ta cho chức uỷ viên trung ương đảng từ khóa 2); được bà Thập giới thiệu sang giữ chức vụ phó vụ lễ tân bộ ngoại giaọ Nhờ ở vị trí này bà B́nh được bộ trưởng ngoại giao lúc đó là Xuân Thủy, bí thư trung ương đảng, để mắt tới, nên khi Xuân Thủy sang hội đàm Paris đă “lôi” bà B́nh đặt vào cái ghế bộ trưởng ngoại giao của Mặt Trận Giải Phóng, đá Trần Bửu Kiếm về vườn, để được gần nhau bàn việc “thơ văn” và việc... nước. Từ đó bà B́nh được lên như diều và nay là phó chủ tịch Hội đồng nhà nước! (mặc dù nhà xuất bản quân đội cộng sản có cho in một cuốn sách phơi bày toàn bộ mánh khóe và sự sa lầy của bà B́nh trong mánh mung, tham nhũng khi giữ ghế bộ trưởng bộ giáo dục). Đó là Nguyễn Thị Hằng, xuất thân từ xă viên dệt chiếu ở hợp tác xă dệt chiếu cói thị xă Thanh Hóạ Đúng ngày máy bay Mỹ đánh phá thị xă Thanh Hóa, cô dân quân Nguyễn Thị Hằng bị thương ở ngực , cô dân quân Nguyễn Thị Tuyển mặc dù nhỏ yếu nhưng đă vác được những thùng đạn nặng hàng tạ tiếp tế cho pháo binh và được đơn vị pháo binh tuyên dương công trạng. Báo Tiền Phong (Hà-nội) nêu gương cô Nguyễn Thị Tuyển - Phóng viên ảnh của báo Tiền Phong là Mai Nam đi “thực tế” Thanh Hóa thấy cô Hằng cao đẹp, nét mặt như lai, cũng bị thương, chụp lên ảnh dễ “ăn khách” hơn nên đă chụp và đưa h́nh cô Hằng lên... các báọ Nhờ đó cô Hằng đă... lọt vào “mắt xanh” của bí thư trung ương đảng, phụ trách trưởng ban đối ngoại trung ương đảng, kiêm bộ trưởng, kiêm phó chủ tịch và tổng thư kư uỷ ban thường vụ quốc hội Xuân Thủỵ Thế là cô Hằng được ông Xuân Thủy đưa vào chức uỷ viên uỷ ban đối ngoại của quốc hội kiêm uỷ viên ban bí thư đoàn thanh niên lao động (cộng sản) Hồ Chí Minh; được Xuân Thủy đề cử vào danh sách ban chấp hành trung ương đảng khóa 4 (nhưng cô Hằng xin rút tên), được đưa sang giữ ghế thứ trưởng lao động và xă hội (thời kỳ này bị tố giác là buôn lậu thuốc lá ngoại) và khóa đại hội đảng kỳ 7 vừa xong được “trúng” uỷ viên trung ương đảng chính thức !!! C̣n Kim Hạnh, cô sinh viên của trường đại học Sài-g̣n nhờ chống quốc gia trốn vào bưng làm cấp dưỡng (tức đầu bếp) cho Mai Chí Thọ nên đă được giữ ghế tổng biên tập báo Tuổi Trẻ (Sài-g̣n)! Nay th́ Kim Hạnh mất chức v́ cho đăng lại tin của báo Nhân Dân rằng ông Hồ Chí Minh từng có vợ (nghĩa là không phải trai tân như ông Hồ và đảng của ông ta tự hào), nhưng ở Việt Nam th́ ai cũng biết đó là cái “cớ rẻ tiền” c̣n sự thực là phe Mai Chí Thọ lung lay th́ loại tầm gửi như Kim Hạnh tất phải rụng.
Qua những dẫn chứng về “người thật việc thật” kể trên, có thể kết luận rằng số phụ nữ tham chính trong chế độ cộng sản ở Việt Nam từ trước đến nay, loại trừ một số bù nh́n chắp vá cho cái áo rách “dân chủ”, hầu hết là kẻ ăn người ở của vài viên chức công sản chóp bu hoặc là “nhân t́nh nhân ngăi” của những nhân vật cộng sản có thế lực.
Từ ông Hồ Chí Minh cho đến các đệ tử gần gũi của ông ta đều lớn tiếng kêu gào rằng trong chế độ cũ (phi xă hội chủ nghĩa), người phụ nữ là “đồ chơi”, là “đồ trang sức” cho đàn ông và giai cấp thống trị. Buồn thay, ông Hồ Chí Minh và đảng của ông ta đă “giải phóng” phụ nữ khỏi cái chế độ cũ ấy để bước vào chế độ Hồ Chí Minh với thân phận vừa là “đồ chơi” vừa là “đồ trang sức” vừa là “nô lệ”.
Nữ nô lệ của thế kỷ 20
Ngày ban hành bộ luật “Hôn nhân và gia đ́nh”, ông Hồ Chí Minh đắc ư tuyên bố rằng thể chế chính trị ở Việt Nam là tiến bộ nhất v́ là nước đầu tiên ở khu vực Á-Phi đă xóa bỏ chế độ đa thệ Nhưng cũng chính ông Hồ Chí Minh đă giới thiệu (không qua bầu bán) Lê Duẩn thay ông ta giữ ghế bí thư thứ nhất của trung ương cộng đảng Việt Nam có lẽ v́... Lê Duẩn cùng lúc ba vợ. Cũng chính ông ta bổ nhiệm Lê Đức Thọ cùng lúc hai vợ, vào chức vụ trưởng ban tổ chức trung ương cộng đảng. Cũng chính ông ta đưa ra danh sách bộ chính trị trong đại hội đảng cộng khóa 3 (1960) những nhân vật có vợ lẽ hoặc bồ nhí như Phạm Hùng (2 vợ, Hoàng Văn Hoan (bồ nhí tên là Hoa, hiện ở Pháp); những nhân vật trong ban bí thư như Tố Hữu (bồ nhí), Nguyễn Văn Trân (bồ nhí), Nguyễn Côn (bồ nhí), Văn Tiến Dũng (bồ nhí), Xuân Thủy (bồ nhí); chủ tịch tổng công đoàn, kiêm viện trưởng viện kiểm sát tối cao, kiêm chủ tịch đoàn chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc là Hoàng Quốc Việt (bồ nhí). Được phép bỏ vợ già lấy vợ trẻ như Trần Xuân Bách, Nguyễn Đức Lạc, Cù Huy Cận... Cho phép lấy thêm vợ lẽ như Trần Huy Liệu, Nguyễn Khánh Toàn, Hoàng Minh Giám... Phải chăng những đảng viên thân cận của ông Hồ vẫn được phép đa thê ? Và, thực sự trong con mắt của ông Hồ Chí Minh và đảng của ông ta, phụ nữ vẫn là “đồ chơi”... rẻ tiền nhất. V́, ông ta cũng hay quất ngựa truy phong.
Sau khi được ăn hai cái bánh vẽ của ông Hồ Chí Minh là “được giải phóng” và “được b́nh đẳng”, người phụ nữ Việt nam bị khoác vào cổ một lô gông xiềng “3 đảm”, “tay búa tay súng”, “tay cày tay súng”.
Trong “3 đảm” có hai khoản là “đảm đang việc nước” và “đảm đang việc xă hội”, nghĩa là thay người đàn ông làm lính và nhận gánh nặng lao động sản xuất trong mọi lĩnh vực của nền kinh tế quốc dân và kinh tế quốc pḥng cũng như sức nặng của sưu dịch - tức một năm tự túc lương thực đi dân công 3 tháng hoặc gia nhập các đội thanh niên xung phong thường trực.
Người phụ nữ xưa kia làm nhiệm vụ thờ chồng, nuôi con, vun vén gia đ́nh ḿnh ở vị trí “nội tướng” th́ nay được ông Hồ Chí Minh và đảng của ông ta cho làm cùng lúc vừa là lính vừa là nông hoặc công nhân, vừa là phu phen tạp dịch.
Không chỉ ở lănh vực sản xuất mà ngay trong lănh vực nghệ thuật, phụ nữ cũng được xử dụng như những nữ nô lệ của giới chức cầm quyền chóp bụ Các “cô văn công” tài sắc thường để mua vui cho “lănh đạo” khi mệt mỏi, ốm đau và được dùng trong một số mưu đồ chính trị. Thí dụ : nữ ca sỹ Khánh Vân được theo ông Hồ đi Ấn Độ chỉ v́ nghe nói thủ tướng Nerhu và con gái là Indira Gandhi thích giọng ca của Khánh Vân. Xong việc, Khánh Vân đau ốm bị bịnh tâm thần cũng chẳng được chữa chạy và chết thật thảm khốc. Thúy Quỳnh (nay là giám đốc nhà hát nghệ thuật) là diễn viên múa, có chửa con so đă được năm tháng mà chỉ v́ yêu cầu của Fidel Castro muốn có đoàn múa Việt nam (cộng sản) nhân quốc khánh Cuba nên chính quyền Hồ Chí Minh đă buộc Thúy Quỳnh phải “phá thai” và chỉ được nghỉ 10 ngày sau khi làm “đọa thai nhân tạo”, đă phải lên đường đi Cuba “phục vụ nước bạn”! Aí Loan (chị Aí Vân) một nghệ sỹ cải lương tài sắc, trước ngày cưới bị bắt đi vét bùn ở sông Tô Lịch do cống thành phố chảy ra nên bị chết v́ uốn ván. Ca sỹ Tường Vi của đoàn văn công Tổng cục chính trị, người có giọng hát quyến rũ đă “được” anh chàng đại úy Koong-Le của Lào chết mê chết mệt. Mặc dù Tường Vi đă có chồng con, nhưng chính quyền cộng sản Hà-nội lúc đó cũng định “ghép đôi” để lợi dụng Koong-Lẹ May mắn sao đại úy một bước lên trung tướng Koong-Le bị ngă ngựa chính trị ! Nguyễn Thị Hằng (nay là ủy viên trung ương cộng đảng) được một đô đốc hải quân Nga-xô có “t́nh cảm đặc biệt” nên được bổ xung vào đoàn quân sự đi xin vũ khí về giết dân và đặc biệt là được “đi trước” và “về sau” đoàn.
Để chắp vá thêm cho tấm b́nh phong che đậy bộ mặt bán nước hại dân, ông Hồ Chí Minh đích thân viết thư mời bà Hoàng Thị Thế con gái cụ Đề Thám, ở Pháp về (1960). Sau khi chụp ảnh, quay phim, báo chí trong và ngoài nước đưa tin đă tới mức “quá đầy đủ” th́ bà Hoàng Thị Thế bị đưa về “lưu đày” ở Bắc Giang. Cũng may chính quyền ở tỉnh và huyện hầu hết là binh lính hoặc con em binh lính cụ Đề Thám nên bà Thế không bị khó khăn lắm. Thế là ông Hồ cho lôi bà về Hà-nội, ở một pḥng thuộc lầu 2 nhà tập thể trong ngơ Khâm Thiên, tháng tháng ra Mặt Trận Tổ Quốc lĩnh một số tiền vừa đủ khỏi chết đóị Bà Thế xin trở lại Pháp không được và đă chết già trong cô đơn và nghèo khổ.
Ngay “được” làm vợ của các “ông lớn” th́ nhiều phụ nữ cũng vẫn chỉ như “con ở”; chẳng có chút b́nh đẳng nào trong quan hệ vợ chồng. Thí dụ như vợ chồng Trường Chinh, trong khi ông ta ngồi ăn cơm th́ bà vợ mặc áo dài đứng hầu cơm. Hay như Lê Duẩn, bà vợ cả được cho qua “gánh việc nước” ở sứ quán Việt Nam tại Bắc Kinh (Trung cộng). C̣n Xuân Thủy, ngự tọa trong ṭa vi-la liền tường với trường Nguyễn Trăi (cũ ở đường Lư Thường Kiệt, sang trọng tiếp các Nguyễn Thị B́nh, Nguyễn Thị Hằng v.v... để bàn “việc nước” ở nhà trên; c̣n bà vợ già răng đen, ăn trầu thuốc, lấy ông ta từ khi Xuân Thủy c̣n thái dao cầu, tán thuốc bắc ở ga Đa Phúc th́... ăn ngủ ở nhà ngang, chỗ xưa chủ Tây cho bồi bếp và chị hai ở! Nữ ca sỹ Diệu Thúy, giọng hát trẻ đang lên, vừa tốt nghiệp trường đại học âm nhạc Hà-nội, trong chuyến đi Chili - thời kỳ A-gien-đê cầm quyền - với bí thư thứ nhất đoàn thanh niên lao động (cộng sản) Hồ Chí Minh là Vũ Quang, bị “ăn cơm trước kẻng” (tức ngủ trước khi cưới) khi ghé qua La Habana; về làm vợ Vũ Quang, không c̣n được .
(c̣n tiếp)
-- (tosu_cs@yahoo.com), July 10, 2004.
-- (tosu_cs@yahoo.com), July 12, 2004.
Very funny
Good job TSCS! It makes me laugh.
-- Bo Bac Ho (BoBacHo@badinh.hn.vn), July 12, 2004.
PHỤ NỮ VIỆT NAM DƯỚI SỰ THỐNG TRỊ CỦA CỘNG SẢNViệt Thường
(tíêp theo...)
về làm vợ Vũ Quang, không c̣n được hát “phục vụ” nhân dân nữa mà ngày ngày cơm nước, giặt giũ và tưới nước cho những giỏ phong lan do các chi đoàn thanh niên trong quân đội và thanh niên xung phong ở Trường sơn gửi biếu. Bà vợ già của Trần Xuân Bách - là đảng viên “lăo thành” - cùng hoạt động từ thời kỳ bí mật cho đến lúc bật mí, chồng làm chánh văn pḥng trung ương đảng (cộng), chiếm một ṭa vi-la đồ sộ tại Hà-nội, có kẻ hầu người hạ c̣n đông hơn của “tư sản mại bản”, lại có cả một cô “đầu bếp” mới 20 tuổi, đă tốt nghiệp trường trung cấp nấu ăn, phục vụ nhưng bà vợ già vẫn phải ở Nam Định làm “việc nước” và “xă hội”. Đùng một cái, từ bộ chính trị “phôn” về Nam Hà lệnh cho bí thư tỉnh uỷ là Lê Điền phải cho ṭa án tỉnh xử ly hôn khẩn cấp cặp vợ chồng “vừa là đồng chí vừa là phu thê” ấy để ông Trần Xuân Bách kịp cưới cô đầu bếp 20 tuổi - bằng 1/3 tuổi của ông Bách - kẻo con biết ḅ vào dịp đầy năm cưới của mẹ.
Những thí dụ về “người thật việc thật” hay “con người mới xă hội chủ nghĩa” đó kể cả đời người cũng không hết. Trên đây tạm dẫn chứng như là nền của bức tranh của ngày hội được “giải phóng” và “b́nh đẳng” của phụ nữ Việt nam do “công ơn” ông Hồ Chí Minh và cái đảng ma-phi-a của ta ông đem lại.
Nhân dân là vô tận
Đầu đề trên là khẩu hiệu đầy “sáng tạo” của chính ông Hồ Chí Minh khi phát triển khái niệm kinh điển của chủ nghĩa cộng sản rằng “người là tư bản quí nhất”. Chính v́ thế ông Hồ Chí Minh đă tung ra lệnh cho đảng của ông ta là “dù có phải đốt cháy Trường sơn” hay “tát cạn biển đông” - một dạng khác của tư bản (b́nh thường) th́ cũng phải giải phóng (tức thôn tính) miền Nam Việt Nam (c̣n hàm ư cả Lào và Cam-bốt) để thu được “tư bản quí nhất” là “quần chúng nhân dân” trong đó bao gồm “quần chúng phụ nữ”. Biểu hiện thành chính sách cụ thể cái tư tưởng “tàn bạo, khát máu” đó của ông Hồ, trước năm 1975, phụ nữ ở cả hai miền Bắc và Nam Việt Nam đều bị lợi dụng theo những phương thức khác nhau.
Ở miền Bắc, phụ nữ vừa là lính; vừa là lao động chính thay trâu cày bừa trên đồng ruộng, thay máy trong các công trường xí nghiệp; vừa là phu đi đắp đường, khẩn hoang, xây dựng các công tŕnh phục vụ quân sự, hoặc có thời hạn - mỗi năm 3 tháng phải tự túc lương thực, hoặc phải thường trực - tức thanh niên xung phong. Người phụ nữ phải làm tất cả những việc nặng nhọc nhất, hoàn toàn không phù hợp với giới tính; bị bóc lột sức lao động tàn khốc dưới cái tṛ thi đua “làm thay cho đồng bào miền Nam”, làm thay cho anh “anh Trổi, chị Quyên” để phải lao động cả 3 ca/ngày và hoàn toàn không có ngày nghỉ trong suốt 3 tháng đi sưu như vậy trong mỗi năm. C̣n nữ thanh niên xung phong ? Được nuôi cơm... độn, một năm 2 bộ quần áo, được đi phép 10 ngày/năm, được lương tháng đủ ăn... những 2 tô phở theo giá mậu dịch quốc doanh (nếu là nam giới th́ chỉ đủ tiền một lần hớt tóc). Điều đáng nói là chị em phải lao động không kể giờ giấc, hoàn cảnh, địa h́nh, t́nh trạng sức khỏe. Nghĩa là ngày kinh nguyệt cũng phải lội sông, ngâm bùn, gánh nặng; ốm bệnh cũng phải lao động; lao động không kể ngày đêm : từ làm đường ở Trường Sơn cho đến phá bom nổ chậm; từ tải thương cho đến gánh vác súng đạn. Ấy thế mà trong thực tế người nào cũng phải làm đơn “xin hiến” 10 ngày phép năm cho “đảng” và “bác” cho đến khi “cách mạng thành công” và c̣n thi đua “mặc áo cũ không lănh áo mới” để tiết kiệm tiền của vào việc “đánh Mỹ-Ngụy”! Mỗi tháng c̣n vài lần nhịn ăn lấy gạo “giúp đồng bào miền Nam ruột thịt” (v́ như sách, truyện của đảng cho biết : miền Nam đói khổ đến nỗi lính Mỹ c̣n phải “cưỡi trực thăng đi cướp từng bao gạo” và nhà buôn th́ trộn hạt ny-lông vào gạo để bán)!!! Bị chôn vùi cả tuổi trẻ trong rừng sâu, bị lừa đảo niềm tin, bị tước đoạt sức khỏe và hạnh phúc, bị làm “tṛ giải khuây” cho những người lính “sinh Bắc tử Nam” trên đường hành quân... nên hầu hết nữ thanh niên xung phong bị bệnh phụ khoa, bị rong kinh, bị sốt rét rừng, bị bệnh đường ruột, bị tâm thần... mà không được chữa chạy, bị... phá thai chôn gốc cây rừng v.v... Có ai thoát về làng th́ cũng... quá lứa lỡ th́ ! Ông Hồ Chí Minh kêu gọi thanh niên rằng :“Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên” cũng như bài “Thanh niên xung phong ca” có câu :
“Bác Hồ dạy chúng ta Không có việc ǵ khó Đào núi và lấp biển Quyết chí cũng làm nên”
Nhưng chỉ có “thơ ghế đá” mới nói đúng số phận của nữ thanh niên xung phong :
“Em là thanh niên xung phong Đắp đường, tải đạn, long đong tháng ngày Đảng nuôi hai bữa một ngày Cơm độn ba bát, muối đầy ḷng tay Aó quần hai bộ đổi thay Một năm đi phép mười ngày... “có lương” Cho nên chẳng có người thương Xuân t́nh chợt gặp giữa đường với nhau Nói ra bảo kể khổ đau Thời gian thấm thoát bước mau về già Sốt rừng da mái, mắt ḷa Đảng cho giải ngũ về nhà ăn rơm ! Tuổi xuân chôn chốn Trường sơn Nhiều cô thai nạo vứt chân cây rừng Về làng chân bước ngập ngừng Tương lai mờ mịt, gối trùng, lưng cong Biết khôn đă chót vào tṛng !!!” Hai chính sách nữa rất tàn bạo của ông Hồ Chí Minh và cái đảng ma-phi- a của ông ta đối với phụ nữ miền Bắc Việt Nam (kể cả một số vùng trong Nam gọi là “vùng giải phóng”) là đem phụ nữ làm cái mồi câu, làm vật khen thưởng mua bán (nhất là phụ nữ ở nông thôn): một là tổ chức theo lối cưỡng bức để buộc nữ thanh niên lấy chồng là thương bệnh binh - nhất là những người lính bị tàn phế nặng - làm chồng mà c̣n phải làm đơn t́nh nguyện “lao động nuôi chồng” không nhận một thứ trợ cấp nào. Chính sách tàn bạo này đă là nguyên nhân của biết bao vụ “vợ đầu độc chồng” cho thoát nợ đời hoặc người vợ đành... tự tử chết mà không nhắm được mắt. Hai là tổ chức cưới cho những thanh niên bị bắt lính trước khi nhập ngũ vài ngày nhằm trút gánh nặng lao động bên gia đ́nh người tân binh lên đầu người phụ nữ, nhằm lấp lỗ hổng trong luật nghĩa vụ quân sự về khoản “miễn đi lính cho những thanh niên là con một trong gia đ́nh”. Chính quyền Hồ Chí Minh tổ chức lấy vợ cho thanh niên đến tuổi bắt lính và lư luận rằng “khi người thanh niên con một có vợ th́ không c̣n là con một nữa v́ vợ cũng là con trong gia đ́nh nên không được miễn lính như luật nghĩa vụ quân sự qui định”!!! C̣n nữa, đó là ràng buộc t́nh cảm người lính với “quê hương” để yên tâm đi chiến đấu cho “sự nghiệp của đảng và bác” v́ cha mẹ đă có vợ “đảm đang” (khoản thứ ba trong đường lối “3 đảm” của phụ nữ, hệt như ngón vơ “tập kết ra Bắc” của năm 1954. Người phụ nữ vừa kịp hưởng tuần trăng mật với chồng nay sống trong sự chờ đợi c̣n nhức nhối hơn Pénéllope chờ chồng sau cuộc chiến thành Troie, bị cột cho sợi dây “vợ bộ đội cụ Hồ” để trói vào guồng máy “lao động quên ḿnh” v́ nước v́ chồng ! Chính nó là nguyên nhân đẻ ra bao chuyện “bi hài” của xă hội miền Bắc Việt Nam dưới chế độ Hồ Chí Minh, cứ tưởng “như đùa”. Một thí dụ : bệnh viện C (bệnh viện phụ sản đầu ngành của miền Bắc Việt Nam) ở Hà-nội được một bệnh nhân từ Hà Bắc chuyển tới. Bác sỹ Th́n phó giám đốc bệnh viện - đă sống từ chế độ Bảo Đại, không thể nào ngạc nhiên hơn được khi biết nguyên nhân bệnh nhân bị nhiễm trùng nặng “chỗ kín” là do người chồng bệnh nhân, một tân binh lấy vợ được 3 ngày th́ phải “ra trận”, v́ quá ghen đă lấy kim chỉ khâu “chỗ ấy“ của vợ lại (chắc v́ chưa biết đến loại “thắt lưng trinh tiết” của nước Nga xưa)!!!
Điều đáng lưu ư nữa là chính cái cảnh “chồng Nam vợ Bắc” khổ hơn cả vợ chồng ngâu (ít ra một năm được gặp nhau một lần) cộng với đời sống kinh tế khó khăn cùng cực và quyền sinh quyền sát của các cấp uỷ đảng nên chị em vắng chồng trở thành đàn gà con trước cấp uỷ đảng quạ. Nạn chửa hoang, phá thai từ nông thôn đến thành thị là chuyện “quá b́nh thường”. Người phụ nữ đi phá thai được “đảng và bác” bảo vệ tuyệt đối bí mật (như bí mật quốc pḥng). Các cơ sở nạo thai chỉ biết nạo thai theo yêu cầu của người nạo, không cần một giấy giới thiệu nào, không được hỏi họ tên và “tác giả“ của thai nhi. Sáng vào nạo, chiều ra về, cứ như đi lao động “thông tấm”, hàng xóm có tọc mạch cũng đành chịu. Các bào thai nạo ra được chế biến thành thuốc bổ, nghe nói c̣n hơn “lợn hà nàm”. Đó cũng là nguồn “lấy thu bù chi” của cơ sở nạo thai, tất cả trực thuộc uỷ ban bảo vệ bà mẹ và trẻ em do chính ông thủ tướng Phạm Văn Đồng làm chủ nhiệm và bà Đinh Thị Cẩn, uỷ viên dự khuyết trung ương cộng đảng từ khóa 3, xuất thân là đầu bếp của ông Hồ Chí Minh, làm phó chủ nhiệm phụ trách thường trực. Thế là dưới chế độ Hồ Chí Minh, tục “người ăn thịt người” được khuyến khích như quốc sách và phụ nữ ngoài chức năng là “đồ chơi”, là “đồ trang sức”, là “nô lệ” lại c̣n có nhiệm vụ “sản xuất” thêm “chất đạm” - tức thai nhi - cho xă hội !
C̣n phụ nữ ở miền Nam th́ sao ? Tất nhiên ông Hồ Chí Minh và cái đảng ma-phi-a đă triệt để lợi dụng thể chế chính trị ở miền Nam trước 1975 có lỏng lẻo và nhiều sơ hở, nghĩa là có việc độc tài độc diễn, có việc dân chủ quá trớn, cùng với sự “nhẹ dạ” và “ḷng yêu nước” của phụ nữ để lập ra những đội quân “tóc dài”. Những chị Quyên (vợ anh Trổi mà nhà thơ cung đ́nh Tố Hữu “lộn” tên làm thơ khi gọi là Trôi lúc gọi là Trổi !). chị Tạ Thị Kiều, Chị Trần Thị Lư v.v... được đề cao, đến mức Tố Hữu hạ bút vẽ tàu bay... giấy cho chị Lư :
“Em là cô gái hay nàng tiên Em có tuổi hay không có tuổi ? Tóc của em hay là mây là suối?...”
Nhưng cũng chị Lư ấy sau 1975 về ở Đà-nẳng đến tận 1991 vẫn khổ như ăn mày v́ bệnh tật, lương thấp, chồng cũng là thương binh. Đảng bận hưởng thụ quên đă đành, ngay chính nhà thơ kiêm chính trị và kinh tế gia (loại 3 xu) Tố Hữu cũng quên luôn sau khi lĩnh một đống tiền nhuận bút về bài thơ. Chỉ có chị Quyên, nhờ được vào “bưng” ở với “chú” Nguyễn Hữu Thọ và “chú“ Trần Bạch Đằng, nên được phóng viên báo Cứu Quốc (Hà-nội) là Thái Duy đi công tác B (tức xâm nhập miền Nam) đổi tên thành nhà văn giải phóng Trần Đ́nh Vân, phỏng vấn viết một truyện ngắn “người thực việc thực” được đích thân Tố Hữu đặt tên truyện là “Sống như anh”, nên sau 1975, vào lúc anh Trổi được tạc tượng và được đặt tên cho đường phố Sài-g̣n, chị Quyên được các chú kiếm cho một tấm chồng khác và được cho ngồi ghế giám đốc nhà hàng Vĩnh Lợi (đường Hàm Nghi, quận nhất, Sài-g̣n). Đúng là có số “quư nhân phù trợ”, mệnh “giáp thọ giáp đằng”!
C̣n số phận đội quân tóc dài ? Xin giành để bạn đọc t́m trong truyện ngắn “Tượng đài” của Hoàng Thiếu Phủ đăng trên tờ “Tuổi trẻ cười” hiện nay của Sài-g̣n, rất đầy đủ.
Ngoài cái số đội quân tóc dài đó ra, phụ nữ miền Nam Việt Nam có chồng là sỹ quan, binh lính, nhân viên chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa v.v... bị lừa đi tù (học tập cải tạo) cũng bị đảng ma-phi-a của ông Hồ theo đúng sách của đảng trưởng để lợi dụng “triệt để”. Đó là đem chị em ra làm phần thưởng cho tù nhân. Tất cả các trại tù của cộng sản Việt Nam đều áp dụng chính sách rằng tù nhân nào “cải tạo tiến bộ” sẽ được phép “ngủ với vợ ḿnh 24 giờ, 48 giờ hoặc hơn” - tùy theo mức độ tiến bộ hoặc số lượng tiền đút lót công an. Trong lịch sử Việt Nam, có lẽ chỉ có cái đảng ma-phi-a của Hồ Chí Minh mới đủ vô liêm sỷ là đem vợ tù ra làm phần thưởng cho tù, chưa kể sự bẩn thỉu thú vật của lũ công an là chọc tường để ŕnh xem vợ chồng tù ngủ với nhau để kháo thành chuyện cười của bọn chúng và trêu chọc người tù được ngủ với vợ của ḿnh !..
(c̣n tiếp)
-- (tosu_cs@yahoo.com), July 12, 2004.
PHU NU VIET NAM BAY GIO CON HON PHU NU DUOI THOI VNCH NHIEU NHIEU LAM. KHONG DI LAM DIEM CHO BON THANG MY. VNCH DO THAM NHUNG DU QUA,BAO NHIEU TIEN MY DO VAO , BI DUC KHOET HET THI HOI, LAM SAO MA GIU NUOC CHO NOI.
-- (hatevietgan@XVNCH.com), July 14, 2004.
Taothay thang hatevietgiancongsan " phan cong " yeu ot lam . Chang ra cai gi ca.May con tre; hay ran banh lo tai; mo to con mat ra ma nhin toi ac cua cong san. Dung lam duong lac loi; u me theo cong san .
-- Nhan Dan Tu Ve VNCH. (nhandantuve@VNCH.com), July 14, 2004.
Ngày 8/3/2005 sẽ là ngày kỷ niệm cho những phụ nữ VN , nữ học sinh & sinh viên & nữ công nhân đă bị giáo hội ma qủy cộng sản VN đẩy họ vào con đường làm đĩ , trinh tiết cũa họ đă bị làm nhục sau bức tường lửa
-- cayhuong (cayhuong@vietcong.ngu), July 14, 2004.
PHỤ NỮ VIỆT NAM DƯỚI SỰ THỐNG TRỊ CỦA CỘNG SẢNViệt Thường
tíêp theo...
Sau sự “đứt phim” năm 1975, miền Nam được “hoàn toàn giải phóng” nên phụ nữ miền Nam được đi vào vết xe đổ của phụ nữ miền Bắc, nghĩa là vừa là “đồ chơi” vừa là “đồ trang sức” vừa là “nô lệ”. Nam thanh niên cũng được vét vào lính để “giải phóng Cam-bốt”, để khi trở về hoặc “lê trên nạng gỗ” hoặc nằm trong bệnh viện “chờ” một chị em nào đó dại dột nghe lời đảng “cơng về làm chồng...hờ”, may mắn lắm th́ được hỏa thiêu cho vào lọ sành đem về cho gia đ́nh, hoặc thất nghiệp đi lang thang ngoài phố “chiêm ngưỡng” các anh chị hải quan, thủy thủ tàu viễn dương, công an các loại và con cái giới quan lại đỏ nhậu nhẹt và khoe bộ cánh hợp thời trang ! Và, phụ nữ lại gánh toàn bộ sức nặng của mọi loại h́nh sản xuất và phục vụ sản xuất của xă hội.
Con đường phụ nữ miền Nam phải đi sau lá cờ đỏ sao vàng hệt như phụ nữ miền Bắc trước đây, đă ai oán rằng :
“Chồng bị bắt lính phương xa
Mẹ cha cải tạo chết già rừng sâu
Ngày cày thay kiếp ngựa trâu
Đêm làm cái nệm để hầu quan viên :
- Đảng uỷ, chủ tịch ưu tiên
Trưởng công an xă tiếp liền theo sau
Ơn đảng, nghĩa bác dày sâu
Nhân dân thành đĩ, thành trâu hết đời
Thấu t́nh chăng, hỡi Đất, Trời ?”
Nhiều chị em, chồng bị lừa đi tù (cải tạo), đă phải chịu sự cưỡng ép bán thân cho quan lại đỏ để yên thân nuôi con và có thể đi thăm nuôi chồng, như trong vụ án Hai Hiệp ở Đồng Nai, hay như bà chủ tiệm phở “Thủy tiên” ở phố Tự Do (Đồng khởi) Sài-g̣n với tên Ngọc, chủ tịch phường... Ngay một diễn viên điện ảnh nổi tiếng, từng bị ghép là nhân viên CIA của Mỹ, cũng đành đến nhà riêng “chú“ Cao Đăng Chiếm (thứ trưởng công an, phụ trách khu vực miền Nam) cho nên mới được “chú Chiếm” viết lá thư tay cầm ra Hà-nội gặp riêng “chú” Phạm Hùng (bộ trưởng công an), nhờ vậy cô diễn viên có cái phận “Thuư Kiều” đó mới được Hồ Tôn Hiến (của cộng sản chứ không phải của cụ Nguyễn Du) đặc cách cho thăm cả chồng sau và... chồng trước. Hơn thế, ông chồng sau c̣n được thả sớm hơn cả thượng sỹ canh cửa sân bay Tân Sơn Nhất và được... vào cả quốc hội làm đại biểu của dân (may thiệt).
Đau khổ của phụ nữ Việt Nam c̣n phải nhắc đến những người ra đi phải bỏ xác ngoài biển, phải chịu cảnh cưỡng hiếp của hải tặc, phải nằm chôn năm tháng trong các trại với bao nhục nhằn. Mà, tác giả những bất hạnh đó của phụ nữ vẫn là ông Hồ Chí Minh và cái đảng ma-phi-a của ông ta. C̣n phải kể đến biết bao chị em bị bán làm nô lệ (dưới cái uyển ngữ “hợp tác lao động”) sang Nga, Trung Đông v.v... trong cảnh mang con bỏ chợ. Được sự “chỉ đạo” của đảng ma-phi-a tác giả các văn tự bán nô lệ đó chính là Trần Đ́nh Hoan và Nguyễn Thị Hằng - cô bồ tỉnh Thanh của ông lang cách mạng Xuân Thủy. Cho nên đến đại hội đảng ma-phi-a lần 7, cả Hoan lẫn Hằng đều được là trung uỷ chính thức !
Phụ nữ với “mở cửa” và “đổi mới”
Năm 1986, vở hài kịch “mở cửa” và “đổi mới” được quảng cáo rùm beng. Những màn đầu tiên là các khách sạn, nhà hàng xưa kia bị đảng ma-phi- a đổi cho tên mới, nay lại “đổi mới” thành tên cũ, như ở Sài-g̣n : Đồng Khởi trở lại Continental, Hữu Nghị trở lại Palace, 147 Đồng Khởi trở lại Brodard v.v... và, ngay đó là các cuộc thi đủ loại hoa hậu được tổ chức với sự đỡ đầu của thương nhân nước ngoài. Kinh doanh đĩ điếm là nét đặc trưng của ma-phi-a. Cho nên cái đảng ma-phi-a của ông Hồ Chí Minh cũng không ra ngoài qui luật của tṛ chơi ma-phi-a thông thường. Chỉ có điều nó được công khai hóa với “mở cửa” và “đổi mới”. Nếu xưa kia - trước 1975 - ở cảng Hải-pḥng có những tổ chiêu đăi viên là nữ để phục vụ thủy thủ nước ngoài, kể cả thân xác, do cơ quan an ninh quản lư với lư do vừa thu ngoại tệ (dùng cho công tác gián điệp) vừa moi tin t́nh báo và t́m cộng sự viên (tức điệp viên) ở nước ngoài, th́ nay lực lượng “chiêu đăi viên” nhiều gấp bội lần và công khai hóa, thí dụ như quán Lan Thành ở phố Nguyễn Thiệp, Sài-g̣n (phố nối liền Đồng Khởi - Nguyễn Huệ. Nếu xưa kia ở khu họp hành và nghỉ ngơi của trung ương đảng cộng ma-phi-a gồm những căn nhà kiểu “cottage” của Anh trên dẻo Hồ Tây có những nữ thanh niên được chọn lọc để mua vui cho lănh đạo đỡ “buốt đầu” th́ nay ở ngành nào, bộ nào cũng có nhà khách ở Sài-g̣n, Đà-lạt và người phụ trách nhà khách kiêm việc “kiếm gái” cho lănh đạo. Nhiều nhân vật nổi lên từ nghề ma-cô quốc doanh này, điển h́nh là tay Trường, hiện là giám đốc Culturimex của Sài-g̣n - cơ quan thuộc bộ văn hóa thông tin của nhạc sỹ cung đ́nh Trần Hoàn (quan thầy của Trịnh Công Sơn).
Trong chính sách “mở cửa” và “đổi mới”, phụ nữ trở thành mặt hàng có thể nói là quan trọng của giới ma-phi-a cầm quyền. Chẳng có thế mà ngay giữa Sài-g̣n, một cơ quan gọi là “t́m việc cho thanh niên” thuộc thành đoàn thanh niên do Lê Văn Nuôi làm bí thư, và do thành uỷ quản lư với Vơ Trần Chí, uỷ viên bộ chính trị ma-phi-a, đứng đầu, đă công khai tuyển các nữ thanh niên và đánh lừa cho ra các khách sạn ven biển như Vũng-tàu “làm đĩ”. Giám đốc cái cơ sở ma-cô ma-phi-a quốc doanh đó là Nguyễn Anh Dũng. Sự bung ra làm kinh tế đĩ điếm lan sang đến cả các ngành như đường sắt, thư viện, ṭa án, bệnh viện v.v... đều lấy mặt bằng làm nhà hàng và tuyển người đẹp, trẻ, nhẹ dạ để làm chiêu đăi viên (tức đĩ. Phụ nữ được từ Nguyễn Văn Linh đến Đỗ Mười; Vơ Văn Kiệt dùng làm mồi câu “Việt kiều yêu nước” và thương nhân nước ngoài. Nhiều “Việt kiều yêu nước” đă “áo gấm về làng” lấy vợ lẽ (vừa là lẽ vừa ít tuổi) ở quê hương để tỏ rơ ḷng yêu nước mặn nồng. Chính quyền chắc nhớ đến trường hợp ông tổng bí thư quá cố Lê Duẩn, 3 vợ, nên không gây phiền hà ǵ cho các “Việt kiều yêu... đa thê”. Phải chăng những người cầm quyền nhớ câu “trai anh hùng năm thê, bảy thiếp” và “bác” Hồ đă phong cho nhân dân Việt Nam là anh hùng, nghĩa là “sấm” cho đệ tử phải dùng vơ “phục hồi đa thê” để phục hồi kinh tế, củng cố chính quyền... độc đảng cộng sản ?
Nhiều “Việt kiều yêu nước” thăm quê hương trở ra hải ngoại không ngớt lời khen Hà-nội, Sài-g̣n... thay đổi nhiều lắm ! Nhưng, thay đổi cái ǵ ? Bộ mặt các thành phố, thị xă ở Việt nam hiện nay nhiều màu sắc chói chang là nhờ lực lượng phụ nữ bị chính sách “mở cửa” và “đổi mới” của cộng sản lôi từ nông thôn ra để nhập vào đạo quân thần Bạch Mi, với áo quần hợp thời trang do... buôn lậu nhập vào, đă giết chết hàng nội địa. Số liệu công khai của chính quyền Đỗ Mười, Vơ Văn Kiệt dự đoán có khoảng 600 ngàn điếm ở Việt Nam, hiện nay. Con số đó c̣n rất xa với sự thật. Nó có thể xấp xỉ số lượng đảng viên của tổng bí thư Đỗ Mười hiện nay, nhưng có điều tốc độ phát triển của nó nhanh gấp rất nhiều lần tốc độ phát triển đảng (cộng sản), bởi nó được sự quan tâm của cả “ba gịng thác cách mạng” là đảng cộng sản Việt nam, thương nhân nước ngoài và Việt kiều “yêu nước”.
T h a y k ế t l u ậ n
Người dân miền Bắc Việt Nam đă thấy các tṛ hề về các ngày lễ từ trước 1975. Cho nên đă lưu hành trong dân thơ ghế đá về các ngày “hề” của cộng sản, rằng :
“Nhớ ngày mùng 3 tháng 2
Liềm búa lễ đài máu đỏ mưa sa
Nhớ ngày mùng 8 tháng 3
Đàn ông đi lính, đàn bà đi phu
Nhớ ngày 26 tháng 4
Thanh niên chết trận hoặc tù quanh năm
Nhớ ngày mùng 1 tháng 5
Công nhân đào đất xây lăng “bác Hồ”
Hai mươi tháng 7 lập lờ
Thương binh, tử sĩ được tờ “vẻ vang”
Bước sang tháng 8 rơ ràng
Phất cờ khởi nghĩa, xóm làng mừng vui
Nào ngờ vận nước c̣n xui
Mùng 2 tháng 9 ngậm ngùi Việt Nam
Aí quốc lại hóa Việt gian
Chiến tranh huynh đệ tương tàn từ đây
Con côi, vợ góa, mẹ gầy
Rừng xanh tàn úa, máu đầy biển Đông...”
Chừng nào c̣n là chế độ cộng sản độc đảng trị th́ nhân dân Việt nam, nhất là phụ nữ, không thể nào có tự do, hạnh phúc được. Cái gọi là “mở cửa” là mở cửa cho khách t́m hoa lạ và “đổi mới” là đổi mới đối tượng đi tàu bay giấy : khi chiến tranh th́ nam thanh niên là những anh hùng “Phù đổng”, và bây giờ với “kinh tế thị trường” (có chỉ đạo) là đạo quân hàng triêu phụ nữ phấn son trong các vũ trường, khách sạn, nhà hàng.
Với Việt Nam lúc này có hai cách nh́n khác nhau : một của những người có ngoại tệ mạnh nhằm hưởng thụ “tứ khoái” và hai là của đại đa số nhân dân Việt Nam c̣n nghèo khổ, không có tự do, không có hạnh phúc. Caí thứ nhất nh́n từ ánh đèn vũ trường, bàn tiệc nhà hàng, qua đôi vai trần của người phụ nữ phải bán thân xác. Cái thứ hai nh́n qua những túp lều chắp vá, qua băi rác, qua đồng ruộng bùn lầy, qua rừng hoang tàn, qua bờ hè v.v... Cho nên nghe một người “bàn” về chuyện Việt nam - dù người nước ngoài hay Việt kiều yêu nước hay c̣ mồi cơ hội hay bồi bút văn nô - đều dễ dàng nhận ra chỗ họ đứng để ngắm con tàu Việt nam.
C̣n đại đa số nhân dân Việt Nam, những người dân đen bất hạnh bị thống trị bởi cái đảng ma-phi-a của ông Hồ Chí Minh th́ vẫn sáng suốt thấy rằng :
“Ông Anh, ông Kiệt, ông Mười
Dở khóc, dở cười biết chọn ông nao
Ông nào ông nảo ông nao
Một đồng một cốt làm sao bây giờ
“Cửa mở” ra phải giấy tờ
“Đổi mới” nh́n lại vẫn thờ mấy ông
Đèn cù cứ chạy ḷng ṿng
Dân chủ cái c̣ng, tự do đói ăn
Hạnh phúc chú cuội cung trăng !!!
VIỆT THƯỜNG
-- (tosu_cs@yahoo.com), July 14, 2004.
Cái thằng Việt Thường viết chỉ để cho VNCH đọc mà thôi, cũng là một loại văn nô. Trong chiến tranh th́ phải huy động toàn bộ sức người sức của th́ mới mong chiến thắng! Đánh nhau kiểu ba dọi như VNCH nên thua là phải. Mục đích ( thống nhất ) biện minh cho phương tiện ( bất kể phương tiện ǵ ). Một chân lư rất giản đơn. Nước Nga xô viết nếu không huy động toàn bộ sức người sức của, th́ Moscow đă rơi vào tay Phát xít Đức từ ngày đầu chiến tranh.Tất cả những cái điều nói trên đều trôi vào quá khứ lâu rồi, chả ai quan tâm mà cũng không là hot topic cho bất cứ tầng lớp dân chúng nào. Cái mà mọi người quan tâm bây giờ là xây dựng đất nước, chống tham nhũng, thay đổi hệ thống giáo dục, nhà băng, dịch vụ, công nghiệp...
Nói thật nhé, các bố cứ lôi chuyện cỏ tích ra kể cho nhau nghe, th́ chi khoai cái lỗ tai các vị thôi. Giới trẻ bây giờ nghe mấy cái chuyện đó như vịt nghe sấm. Họ chả biết một ai trong cái câu chuyện của các vị đâu. Các cô cậu học sinh viết một câu xanh rờn trong bài thi văn tốt nghiệp thế này
" Lê thị hồng Gấm là anh hùng dân tộc, sát cánh với Hai bà Trưng đập tan quân Nguyên, c̣n chị Triệu Thị Trinh ( Bà Triệu ) nặng chỉ có 37kg mà vác cả ḥm đạn pháo 105ly nặng 50 kg để tiếp viện cho các chiến sĩ pháo binh ở...Điện biên Phủ"
Miễn bàn! Lịch sử đọc qua sách mà họ c̣n như vậy, vậy th́ mấy cái chuyện nửa thật nửa hư như trên nhằm nḥ ǵ để mà họ nhớ. Bây giờ đối với giới trẻ áy hả! Mcdonald, nhạc hip hop, du học nước ngoài, nhà lớn, xe to, Mobile phone đời mới, Job ngon lành, bizness. VNCH là cái ǵ? Đảng là cái ǵ? Đoàn là cái ǵ? Who cares!
-- Việt Cường (wilson_beng@yahoo.com), July 14, 2004.
Cung dung'' ..co ly ' ,,Toi cung dong y ' vai dieu ,,thuc te' ...truoc mat la` Dap tan cai che Do Congsan thoi ,,
Con may Cau chuyen bia dac hay tieu thuyet thi chi de doc vui ..khong anh huong gi toi gioi tre Hom nay.......ma chang ai biet toi ho la ai ...
Lam sao Vietnam duoc TU DO Dep bo cai gong cua CongSan Dan Ap Nhan Dan !1 cai Voly ..Khong co Cong Binh Le Phai Cua su Song cho Dan Toc ..
-- Nong bi dai' (vietnamcongsans@yahoo.com), July 14, 2004.
""Trong chiến tranh th́ phải huy động toàn bộ sức người sức của th́ mới mong chiến thắng! ""
Đây này quỷ đỏ cộng sản "huy động toàn bộ" Bắt cả những đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, nhồi sọ, đàn áp bắt buộc cả trẻ con tới ông già bà cả, bắt cóc cả con nít làm những kẻ giết người cướp cuả khủng bố bắn giết đốt nhà chém giết cả trâu ḅ cuả nhân dân, tàn phá đất nước, tiêu diệt tương lai sức sống dân tộc, mà lũ quỷ đỏ cs cứ oác mơm rêu rao v́ dân v́ nước .
-- (tosu_cs@yahoo.com), July 14, 2004.
Xin lỗi mọi ngướ.Post nhầm tấm h́nh""Trong chiến tranh th́ phải huy động toàn bộ sức người sức của th́ mới mong chiến thắng! "" Đây này quỷ đỏ cộng sản "huy động toàn bộ" Bắt cả những đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, nhồi sọ, đàn áp bắt buộc cả trẻ con tới ông già bà cả, bắt cóc cả con nít làm những kẻ giết người cướp cuả khủng bố bắn giết đốt nhà chém giết cả trâu ḅ cuả nhân dân, tàn phá đất nước, tiêu diệt tương lai sức sống dân tộc, mà lũ quỷ đỏ cs cứ oác mơm rêu rao v́ dân v́ nước .
-- (tosu_cs@yahoo.com), July 14, 2004.
Mấy bố càng nói , càng thấy mấy bố ngu. Càng nói càng tin vào SỰ LĂNH ĐẠO CỦA ĐCS. -------------ĐỒ CON LỪA---------------
-- (hatevietgian@XVNCH.com), July 16, 2004.
Này ông Hatevietgian cho VC hỏi câu này.Ông làm ơn lôi cho tôi mấy thằng Việt Gian ra đay tôi đập chết mẹ chúng nó luôn. Ông có biết thằng nào là Việt gian không dzậy???
-- Viet Cuong (wilson_beng@yahoo.com), July 16, 2004.
Toi that bat ngo khi doc nhung bai viet nhu vay. Nam nay toi 20 tuoi va toi that su bat ngo la bay gio minh moi biet phu nu Viet Nam minh chu yeu la nhung "con di" (noi nhu trong bai viet). "Hoa ra" la nhu the ma toi khong biet?! That la nhung bai viet da "mo mat" cho toi!!! Toi xin hoi ong tac gia lay "cai tai lieu" do o dau va lay quyen gi de si nhuc phu nu Viet Nam hien nay nhu vay. Xin thua voi ong rang o dau cung co cai xau va dung luon tim cach moi nhung cai xau ra ma dua len ma khing thay nhuhg mat tot cua no. Xin thu that voi ong la chinh nho nhung bai viet do ma toi thay ro hon bo mat cua cac ong. Va chinh cac ong se la nguoi day the he tre chung toi ve phe cong san do.
-- Tran Thi Mai Phuong (maiphuongkt84@yahoo.com), August 12, 2004.
Nói thật nhé, tôi không chắc là những câu chuyện lịch sử mà chúng tôi được học và những ǵ ôn tác giả viết ra đâu là chuyện cổ tích! Bản thân tôi,là một người phụ nữ và đồng thời là một thanh niên cảm thấy rất xấu hổ khi thấy những thanh niên không thuộc lịch sử Việt Nam. Cũng như nhiều người Việt Nam khác, khi gặp những trường hợp như vậy chúng tôi chỉ cảm thấy buồn cười. Và nhửng kẻ đáng cười như vậy không nhiều đâu ông ạ!
-- Tran Thi Mai Phuong (maiphuongkt84@yahoo.com), August 12, 2004.
Tôi nghĩ đây tự cô hiểu lầm ,là một người Việt chân chính không ai nói phụ nữ VN là những "con đĩ" mà chỉ nói rằng ,bọn cộng sản đă biến người phụ nữ VN thành những "con đĩ" .Khi phát động chánh sách cướp chánh quyền miền bác bọn cộng sản đă lợi dụng ḷng yêu nước của một số phụ nữ mà thành lập một đôi hộ lư chuyên giải quyến vấn đề sinh lư cho các cán bộ của họ hoạt động trong rừng để tránh cho họ về thành thị mà bị bắt .Khi đánh chiếm miền nam bọn cộng sản thấy danh tư đó lố bịch lên đổi là giao liên (c̣n thêm nhiệm vụ liên lạc và tiếp tế).
Chữ "đĩ" ngày xưa được tôn vinh như chồng gọi vợ "mẹ đĩ" hoặc cha gọi con "cái đĩ" cái vinh của người phụ nữ ngày xưa là được làm làm đĩ cho một người ( lấy chồng một lần chồng chết không tái giá ).
Các quân đội trên thế giới không nước nào tổ chức như cộng sản để giải quyết sinh lư cho binh sĩ của họ .(họ không lợi dụng ḷng yêu nước)
Cô là phái nữ cô nghĩ sao ? Đĩ miền nam v́ tiền ,đĩ miền bác v́ danh "yêu tổ quốc" .Tôi nghe nói khi đánh miền nam nhiều phụ nữ bị bắt đi làm công tác đó (ngoài ước vọng của họ)
Bà cố ,bà sơ ,bà nội ngoại ,mẹ ,vợ ,chị ,em ,con , cháu điều là phụ nữ ,có ai dám khinh thường họ ? Xin đọc bài post sau tùy cô nghĩ v́ đó là quyết định của cô . Bức Thư Mật Liên Quan Đến Cuộc Đời Của Hồ Chí Minh greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread Moderator: vasgatekeeper@yahoo.com
--------------------------------------------------------------------- -----------
Bức Thư Mật Liên Quan Đến Cuộc Đời Của Hồ Chí Minh Đăng ngày 14 tháng 03 năm 2003 (Tài liệu mật từ Văn Pḥng Chủ Tịch Quốc hội Cộng Sản Việt Nam. Nguyên văn bức thư này được giữ tại Văn Pḥng Chủ Tịch Quốc Hội Cộng Sản Việt Nam.) Cao Bằng ngày 29 tháng 7 năm 1983.
Kính gởi Ông Nguyễn hữu Thọ Chủ tịch quốc hội nước Cộng Ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam
Tôi là một thương binh đă 25 năm nay vô cùng đau khổ, không dám hé răng với ai. Không phải chỉ v́ vết thương bom đạn, chiến tranh mà là một vết thương ḷng vô cùng nhức nhối. Nay tôi xắp được từ giă cái xă hội vô cùng đen tối này đi sang thế giới khác, tôi phải chạy vạy rất khó khăn mới viết được bức thư này lên Chủ tịch, hy vọng ông c̣n lương tri, lương tâm đem ra ánh sáng một vụ bê bối vô cùng nghiêm trọng tàn ác, mà người vợ chưa cưới của tôi là một nạn nhân. Nay tôi hy vọng những tên hung thủ được lột mặt nạ trước công chúng, không để cho chúng ngồi trên đầu trên cổ nhân dân.
Nguyên từ năm 1954 tôi có người yêu tên Nguyễn thị Vàng, 22 tuổi quê làng Hà Mạ, Xă Hồng Việt, huyện Hoà An, tỉnh Cao Bằng. Cô Vàng có người chị họ là Nguyễn thị Xuân, tên gọi trong gia đ́nh là cô Sang tức Minh Xuân. Tôi nhập ngũ đi bộ đội cuối năm 1952. Cô Vàng và cô Xuân t́nh nguyện vào công tác hộ lư trong một đơn vị quân nhu. Được mấy tháng sau ông Trần Đăng Ninh, Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần mấy lần đến gặp cô Xuân. Đầu năm 1955 th́ đem xe tới đón về Hà Nội, nói là để phục vụ Bác Hồ. Được mấy tháng sau th́ cô Xuân cũng xin cho cô Vàng về Hà Nội, ở trên gác nhà 66 Hàng Bông Nhuộm với cô Xuân và cô Nguyệt con gái ông Hoàng văn Đệ cậu ruột cô Xuân.
Đă luôn 2 năm tôi chỉ được tiếp thư chứ không được gặp cô Vàng, người yêu của tôi. Nhưng khoảng tháng 10 năm 1957 tôi bị thương nhẹ được đưa về điều trị tại bệnh viện Huyện Hoà An. Chúng tôi vô cùng sung sướng lại được gặp nhau. Trong một tuần lể cô Vàng kể lại mọi nỗi đau xót cô đă gặp phải cho tôi nghe. Tôi xin ghi lại tỉ mỉ những lời cô Vàng tâm sự với tôi, mà không bao giờ tôi có thể lăng quên đi được. Vàng kể :
Đầu năm 1955 cô Xuân được về gặp Bác Hồ. Bác Hồ định lấy cô Xuân làm vợ chính thức. Mấy tháng sau chị Xuân xin cho em cùng về ở trên gác nhà 66 Hàng Bông Nhuộm, Hà Nội. C̣n tầng dưới th́ cho ông Nguyễn Quư Kiên, Chánh văn pḥng Thủ tướng phủ ở. V́ các lănh đạo không cho chị Xuân cùng ở với Bác trên nhà chủ tịch phủ, giao cho ông Trần Quốc Hoàn, Bộ trưởng bộ Công an trực tiếp quản lư chị Xuân, cho nên chị Xuân mới được đem về ở 66 Hàng Bông Nhuộm, nhà của Công an.
Cuối năm 1956 chị Xuân sinh được một cậu con trai. Cụ Hồ đặt tên là Nguyễn Tất Trung. Em có nhiệm vụ bế cháu.
Ông Bộ trưởng Công an có nhiệm vụ quản lư chị Xuân nên thường đến luôn. Nhưng một buổi tối vào khoảng mồng 6 hay mồng 7 tháng 2 năm 1957, ông Hoàn tới, ngồi nói chuyện vu vơ một tí rô i nắm tay chị Xuân, kéo vào một cái buồng xép, từ cầu thang đi lên, vật chị Xuân lên một cái giường nhỏ, định hăm hiếp. Chị Xuân bị nhét khăn vào miệng nhưng vẫn ú ớ la lên. Em hoảng sợ la tru tréo. C̣n chị Nguyệt sợ quá, rúm người lại ngồi một góc tường. Nghe tiếng cửa sổ nhà dưới xô xầm vào tường, lăo Hoàn bỏ chị Xuân ra, rút khẩu súng lục trong túi áo hoa lên nói to : "Chúng mày im mồm, không ông cho chết hết" rồi hầm hầm chạy xuống thang ra ô tô chuồn.
Chị Xuân thất thểu đi ra khóc nức nở, ôm choàng lấy em. Em hỏi nó nắm tay chị, sao chị không văng vào mặt nó để nó dắt đi ? Chị Xuân vừa nức nở vừa nói : Đau khổ nhục nhả lắm. Chị phải nói hết để các em tha tội cho chị. Từ hôm chị mới về nhà này, có một bà già độ 60 tuổi ở một buồn dưới nhà, vợ một cán bộ Công an đă chết, lên thân mật nói chuyện với chị rằng : Sao cô ở đây một ḿnh ? Bạn đàn bà để tôi nói thật cho cô biết. Cái lăo đem cô về đây là một tên côn đồ lưu manh, dâm ô tàn ác vô kể. Tôi xin kể một vài chuyện cho cô nghe. Ông Lương Khánh Thiện, một Uỷ viên Trung ương, bị đế quốc Pháp giết có con gái tên là B́nh. Chị Đường, vợ anh Thiện đem con gái gởi bác Hoàn nhờ bác tác thành cho. Lăo Hoàn đă hiếp nó, nó chửa rồi chọn một tên lưu manh vào làm Công an để gả cô B́nh làm vợ. Lăo lại đem một cô gái có nhan sắc nhận là cháu, cũng hiếp cô gái này cho tới chửa, rồi giết chết quăng xác xuống hồ Ha Le để khỏi mang tiếng. Cán bộ Công an nhiều người biết chuyện của nó, nhưng không ai dám hở răng, v́ sợ lăo vu cho tội ǵ bắt giam rồi thủ tiêu.
Nghe chuyện đó chị cũng khủng khiếp, nhưng lại nghĩ là nó đối với mọi người khác, c̣n đối với ḿnh th́ nó đâu dám. Nhưng chỉ được mấy hôm sau chị nghe tiếng giầy đi nhè nhẹ lên gác, chị chạy ra th́ thấy nó đi lên nhếch mép cười một cách xơ lá. Nó chào chị rồi đi thẳng vào nhà, nó ôm gh́ lấy chị vào ḷng rồi hôn chị. Chị xô nó ra nói : "Không được hỗn, tôi là vợ ông chủ tịch nước". Nó cười một cách nhạo báng : "Tôi biết bà to lắm nhưng sinh mệnh bà nằm trong tay tôi". Rồi nó lại nói : "Sinh mệnh tất cả dân tộc Việt nam, kể cả bố mẹ anh chị nhà bà cũng nằm trong tay tôi. Tôi muốn bắt ở tù, thủ tiêu đứa nào tuỳ ư. Và tôi nói cho bà biết cụ già nhà bà cũng không ngoài tay với của tôi."
Rồi nó rút khẩu súng lục dí vào ngực chị. Chị ngồi xụp xuống ghế nói : "Anh cứ bắn đi". Nó cười kh́ kh́ : Tôi chưa dại ǵ bắn. Tôi tặng bà vật khác. Nó dắt súng vào túi quần rồi rút ra một sợi dây dù to bằng chiếc đũa, đă thắt sẳn một cái tḥng lọng. Nó quàng cái tṛng vào cổ chị rồi kéo chị đi lại cái giường kia, đẩy chị nằm xuống, rồi đầu sợi giây nó buộc vào chân giường. Chị khiếp sợ run như cầy sấy. Nó nói " Bây giờ bà muốn chết tôi cho bà chết ". Rồi nó lột hết quần áo chị, nó ngồi xuống nó ngắm nghía ngâm nga :
Rơ ràng trong ngọc trắng ngà, đào nguyên lạc lối đâu mà đến đây ? Phẩm tiên đă đến tay phàm, th́ vin cành quưt cho cam sự đời .
Rồi nó nằm đè lên hiếp chị. Chị xấu hổ lấy tay che mặt. Nó kéo tay chị nói : " Thanh niên nó phục vụ không khoái hơn ông già mà c̣n vờ làm gái ". Xong nó cởi tḥng lọng cho chị, rồi nó ngồi bên chị tán tỉnh hàng giờ : "Anh thương em lắm. Người ta gặp hạnh phúc phải biết hưởng hạnh phúc. Nếu em thuận t́nh th́ muốn ǵ cũng có. Nó đeo vào tay chị một chiếc nhẫn vàng, chị đă ném vào nhà xí. Nó lại dặn : " Việc này phải tuyệt đối bí mật, nếu hở ra th́ mất mạng cả lũ và tôi nói cho cô biết ông cụ tin tôi hơn cô."
Rồi từ đó chị biến thành một thứ tṛ chơi của nó. Thấy bóng dáng nó chị như một con mèo nh́n thấy con cọp, hồn vía lên mây. Nó muốn làm ǵ th́ tuỳ ư nó. Trong mấy tháng trời chị tính quẩn lo quanh, không biết tâm sự với ai mà không làm sao thoát khỏi nanh vuốt của nó. Nhớ lại lời nói của bà già, chị liền xin bác cho hai em về đây, mong tránh được mặt nó.
Nhưng những hôm Công an gọi các em đi làm hộ khẩu, đi làm chứng minh thư lâu hàng buổi là nó tới hành hạ chị. Nó bảo chị phải nói cho hai em biết. Phải biết câm cái miệng nếu bép xép th́ mất mạng cả lũ. Hôm nay nó lại đây trắng trợn như vậy v́ nó tưởng chị đă dặn hai em rồi. Bây giờ việc đă xẫy ra chị thấy rất nguy hiểm. Em nói : "Hay là chị em ta trốn đi ?". Chị Xuân nói : "Sau ngày sinh cháu Trung, chị thưa với Bác, bây giờ đă có con trai, xin bác cho mẹ con ra công khai". Bác nói : "Cô xin như vậy là hợp t́nh, hợp lư. Nhưng phải được Bộ Chính Trị đồng ư, nhất là mấy ông Trường Chinh, Lê Đức Thọ, Hoàng Quốc Việt đồng ư mới được. Do đó cô đành phải chờ một thời gian nữa". Mấy tuần trước Bác lại hỏi chị : "Các cô ở đó có nhiều người lạ tới thăm phải không ?". Chị thưa : "Ba chị em không có ai quen biết ở Hà Nội. C̣n bà con ở Cao Bằng không biết chị em ở đâu." Bác nói : " Không nhẽ ông Bộ Trưởng Công an nói dối."
"Chị suy nghĩ măi mới thấy rơ, nó muốn vu cáo chị em ta liên hệ với gián điệp hoặc đặc vu ǵ đó để định kế thoát thân nếu việc của nó bị bại lộ Bây giờ ta trốn cũng không làm sao thoát khỏi tay nó, mà nó c̣n vu cáo giết hại ba chị em chúng ta". Chị Xuân lại nói : "chị bị giết cũng đáng đời, chị rất hối hận xin hai em về đây để chịu chung số phận với chị". Em thấy nguy hiểm v́ tên Hoàn đă nổi tiếng ở Bộ Công an là một tên dâm bôn vô cùng tàn ác.
Đến độ một tuần sau, vào 7 giờ tối ngày 11 tháng 2 năm 1957, ngày em c̣n nhớ như đinh đóng cột. Một chiếc xe com măng ca thường đón chị Xuân lên gặp bác Hồ, anh Ninh xồm, người bảo vệ Trần Quốc Hoàn chuyển lên bảo vệ Bác, vào gặp chị Xuân nói lên gặp Bác. Chị Xuân mặc quần áo, xoa nước hoa rồi ra đi. Sáng hôm sau, 12 tháng 2, một nhân viên Công an Hà Nội đến báo tin chị Xuân gặp tai nạn ô tô chết rồi, hiện c̣n để ở nhà xác bệnh viện Phủ Doăn. Em hốt hoảng đưa cháu cho Chị Nguyệt, ra lên xe Công an vào bệnh viện. Em không được vô nhà xác, họ nói c̣n mổ tử thi. Lên một pḥng chờ em thấy trong pḥng đă khá đông người : Công an, Ṭa án, Kiểm sát viên. Sau một tiếng, hai bác sĩ, một cán bộ Công an, một kiểm sát viên lên pḥng chờ, đem theo một tờ biên bản đọc to lên cho mọi người nghe. Tử thi thân thể không có thương tích ǵ, thấy rơ không bị tai nạn ô tô và cũng không phải bị đâm chém đánh đập ǵ. Mổ tử thi trong cơ thể lục phủ ngũ tạng cũng không có thương tích ǵ. Da dầy không có thức ăn, không có thuốc độc. Tử cung không có tinh trùng biểu thị không bị hiếp dâm.
Duy chỉ có xương đỉnh đầu bị rạn nức. Mổ sọ năo không c̣n óc, mà chỉ c̣n nước nhờn chảy tuôn ra. Bác sĩ tuyên bố đây có thể bị chùm chăn lên đầu rồi dùng búa đánh vào giữa đầu. Đây là phương pháp giết người của bọn lưu manh chuyên nghiệp của nhiều nước đă xử dụng. Em vô cùng đau khổ chạy về kể chuyện lại cho chị Nguyệt nghe để hai chị em cùng khóc. Ít lâu sau một cán bộ Công an đến bế cháu Trung đi, chúng em không được biết đem đi đâu. Rồi em th́ được đi học một lớp y tá của khu tự trị Việt Bắc ở Thái Nguyên. Chị Nguyệt không biết họ cho đi đâu sống chết thế nào. Học mấy tháng th́ em được chuyển về bệnh viện Cao Bằng, em khóc luôn, họ cho là em bị thần kinh nên cho về đây điều trị. May lại được gặp anh kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Em nghĩ anh chỉ bị thương nhẹ, anh c̣n sống được lâu anh sẽ nói rơ cho toàn dân biết được vụ bê bối này. C̣n em th́ chắc chắn sẽ bị chúng giết v́ em đă nói vụ này cho nhiều chị em bà con biết. Bọn hung thủ c̣n theo dơi em. Ở Cao Bằng có hôm em thấy thằng Ninh xồm tới gặp ông bác sĩ bệnh viện trưởng, được ít hôm họ tuyên bố em bị thần kinh được chuyển về điều trị tại Hoà An.
Tôi chỉ được gặp Vàng em tôi có một tháng, đến ngày mồng 2 tháng 11 năm 1957 cô Vàng đi về thăm ông cậu Hoàng văn Đệ. Hung thủ đi theo rồi giết chết em tôi quăng xác xuống sông Bằng Giang đến ngày mồng 5 tháng 11 mới nổi lên ở cầu Hoàng Bồ. Tôi được tin sửng sốt chạy về cầu Hoàng Bồ th́ thi hài đă được kiểm nghiệm và chôn cất rồi. Nghe dư luận xôn xao bị đánh vở sọ, đồng hồ vẫn c̣n nguyên và người nhà đă nhận về chôn cất. Tôi đâm bổ về Hà Nội liên lạc được với một cậu bạn cùng học làm việc ở Toà án Hà Nội. Tôi kể vụ án em tôi bị giết th́ bạn tôi sao cho tôi một bản Công Văn Viện Kiểm sát hỏi toà án về vụ em tôi và cô Xuân bị giết. Tôi xin sao bản văn đó tŕnh ông để tiện việc điều tra. Vụ này nhiều người bị giết. Cô Xuân, vợ cụ Hồ Chí Min h, cô Vàng, vợ chưa cưới của tôi, cô Nguyệt, c̣n nhiều người ở Trường y tá Thái Nguyên nghe chuyện Vàng kể đi nói chuyện lại cũng bị giết lây.
Mấy chục năm nay tôi tim gan thắt ruột, nghĩ cách trả thù cho em tôi nhưng sức yếu thế cơ đành ngậm hờn chờ chết. Theo Vàng dặn lại, tôi liên hệ với một sốcán bộ về hưu Công an, kiểm sát họ cho tôi biết cậu Trung ngày đó đă được đưa về cụ Bằng nuôi. Độ 4, 5 tuổi th́ gửi cho Chu Văn Tấn, đến năm 13 tuổi là năm 1969 ngày Bác Hồ mất th́ giao cho ông Vũ Kỳ, nguyên Thư Kư của Bác, nay là Phó Giám đốc Bảo tàng Hồ chí Minh làm con nuôi. Vũ Kỳ có 2 con đẻ là Vũ Vinh và Vũ Quang, c̣n Vũ Trung là con nuôi ; là con chị Xuân với Bác Hồ. Tôi một thương binh sắp đi qua thế giới khác, máu hoà nước mắt viết thư này nhờ một người bạn chí t́nh, thành tâm bảo vệ lẽ phải, đánh máy bức thư gởi tới tŕnh ông. Mong ông lưu ư xét cho mấy việc :
1- Các ông sẵn ḷng bảo vệ chân lư điều tra cho ra những đứa thủ mưu, thủ ác, chứ không truy xét những người có lương tâm phát hiện lũ tàn ác.
2- Ở xă Hồng Việt bà con bạn hữu chị Xuân vào trạc tuổi 45 trở lên c̣n khá nhiều đều biết rơ ràng cô Vàng, cô Xuân, cô Nguyệt và chắc gia đ́nh của cô Xuân c̣n khá nhiều di vật của cô Xuân. Nhưng tất cả mọi người đều khiếp sợ, không dám hé răng. Mong ông cho điều tra thận trọng, bí mật, v́ việc điều tra này bị lộ th́ cả lô bà con này bị thủ tiêu.
3- Cậu Nguyễn Tất Trung c̣n sống khoẻ mạnh nhưng việc điều tra lộ ra th́ cậu cũng dễ dàng bị thủ tiêu. Tên hung thủ lái xe đón bà Xuân đi giết là Tạ Quang Chiến hiên nay là Tổng cục Phó Tổng cục Thể dục Thể thao. C̣n tên Ninh xồm th́ chúng tôi không hiểu đă leo lên chức vụ nào rồi.
Từ thế giới khác kính chúc Ngài nhiều hạnh phúc.
Vợ chồng Nguyễn thị Vàng
-- Nam Kỳ Đồng KHởi (NAM_KY@CSNguNhut.com), August 12, 2004
Answers Response to Bức Thư Mật LiĂªn Quan Đến Cuộc Đời Của Hồ ChĂ Minh Những kẻ bị áp bức không dám nói ,những kẻ khác thị sợ vạ lây .Đó là do một cái xă hội cai trị bởi bọn bạo tàn cộng sản .Với chánh sách : 1) Ngu dân để trị .
2) Bưng bít ,che dấu.
3) Thủ tiêu để bịt miệng
4) Dụ dỗ những người nhẹ dạ
5) Chia rẽ bằng cách đấu tố ,phê b́nh ,tự kiểm thảo . . kiến cho con người không thể tin chính ḿnh.
6) Bao che dung dưỡng những tội ác của nhau
7) Cấu kết nhau để tạo một thứ quyền lực bất khả xâm
8) Triệt hạ những thành phần phản kháng ,muốn phân chia quyền lực .
9) Dùng bạo lực và những thủ đọan ti tiện đê hèn để củng cố quyền lực .
10) Dùng bổng lộc dể chiêu dụ những kẻ có tài nhưng không có đức để làm vi cánh .
11) Tranh phạt lẫn nhau để độc quyền chiếm giữ quyền lực .
12) Áp dụng những điều luật phi nhân phi nghiă của những bạo chúa ngày xưa như "thà giết lầm c̣n hơn tha lầm" "tru diệt 3 đời địa chủ "
Và c̣n nhiều nhiều phương cách khác nữa .Mỗi lần nói hay nghe về VC tôi cảm thấy buồn .Phải chăng đây là vận nước ?
-- thich du thu (toollovers@comcast.net), August 12, 2004.
-- thich du thu (toollovers@comcast.net), August 13, 2004.
Chị em phụ nữ giỏi thay
Bắn máy bay ngụy rớt ngay cửa ḿnh..
-- (Tosu_cs@yahoo.com), August 13, 2004.
Cam on Bac Thich du thu'''......
-- Nong bi dai' (vietnamcongsans@yahoo.com), August 13, 2004.
Rừng trường sơn anh đi Theo bác hồ chống mỹ Đêm đêm nhớ mẹ đĩ Nứng cặc bắn máy bay Bắn suốt mấy năm dài Rớt chục chiếc B52..! Em ở lại quê nhà Đi làm hợp tác xă Ngày đêm thêm rời ră Khô mẹ mất lá đa Mà thằng đảng uỷ xă Nó vẫn không chưà ra!
-- Tên Phản Động (Tpd@ditmehcm.hell.com), August 13, 2004.
Moderation questions? read the FAQ