Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam : Điện Thư - Số 27 Tháng 9 năm 2004greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt NamĐiện Thư - Số 27
Tháng 9 năm 2004
Điện Thư Câu Lạc Bộ Dân Chủ xin trân trọng kính chuyển đến các Diễn Đàn Điện Tử, Cơ Quan Ngôn Luận và Độc Giả trong và ngoài nước các tin tức, sự kiện và bài vở liên quan đến t́nh h́nh dân chủ Việt Nam. Như đă minh định qua bản thông cáo và thư ngỏ của Câu Lạc Bộ Dân Chủ trước đây, sự đàn áp thô bạo của cơ chế độc tài sẽ không làm chùn bước và bịt miệng các tiếng nói tranh đấu dũng cảm cho nền dân chủ Việt Nam. Mọi liên lạc xin gửi về : caulacbodanchuvietnam@yahoo.com
Tin Ghi Nhận:
· Mới đây, Bộ Quốc Pḥng Việt Nam đă tổ chức một buổi họp các tướng lĩnh cao cấp. Mục đích của buổi họp này là bàn về việc thi hành kiểm điểm đối với những người thuộc tổng cục II, có dính líu đến vụ bê bối T4. Có tất cả 8 nhân vật được đề nghị xem xét kiểm điểm, đứng đầu danh sách là các ông Vũ Chính và Nguyễn Chí Vịnh. Các ư kiến về việc xử lư vẫn chưa thống nhất. Buổi họp đă diễn ra trong không khí rất căng thẳng.
----- O -----
SỰ TRÍ TRÁ CỦA QUYỀN LỰC & CÁI KẾT CỤC TẤT YẾU ?
QCTS
Trong những thể chế độc tài, quyền lực được xây dựng từ một cá nhân; sau đó, quyền lực được củng cố bằng cách triệt hạ và tiêu diệt những con người đối kháng, làm cho người hiền phải bỏ xứ ra đi hoặc chết già ở xó xỉnh nào đó. Hậu quả, bộ máy độc tài gồm toàn những con người làm ít, nói nhiều; cái kiểu nói a-dua, tung hô khẩu hiệu. Như vậy, chính thể chế độc tài đă tạo cho guồng máy của họ những con người bất tài nịnh bợ, bàn luận viển vông; những ư kiến xây dựng của dân chúng đă bị các tầng lớp quan lại trung gian vất bỏ hoặc méo mó. Những con người ngồi ở trên cao, chẳng biết ḿnh đang ở đâu và lương dân đang nghĩ ǵ ? Sưu cao thuế nặng; dân chúng phải đóng nhiều thứ thuế, góp nhiều thứ nghĩa vụ, nhưng họ chẳng có một thứ quyền lợi nào cả. Cái ǵ cũng nằm trong cơ chế xin-cho; xin th́ chưa cho, mà chưa cho th́ không được làm. Hậu quả là nhân dân ngày càng chán ghét chế độ độc tài đó, chẳng muốn đóng góp điều ǵ để xây dựng quốc gia; cuối cùng, thể chế độc tài rơi vào suy thoái và sụp đổ. Đó là công thức chung cho những chế độ độc tài ở phương Đông, cũng như đă xăy trong lịch sử cổ đại phương Tây.
Không có một vị đế vương nào có thể trị v́ thiên hạ măi măi được. Tần Thủy Hoàng là người có công thống nhất đất nước Trung Hoa, nhưng ông ta là kẻ độc tài. Ông ta cho người đi t́m thuốc trường sinh để mong kéo dài sự sống, nhưng cuối cùng cũng chết trên đường đi tuần thú. T́nh h́nh bát nháo, hỗn loạn và tha hóa về đạo đức của xă hội VN hôm nay là có nguyên nhân từ sự cai trị quá lâu và quá hà khắc của độc tài CS.
Sự độc tài của Cộng Sản Việt Nam (CSVN) có nhiều điểm đặc biệt hơn những nước khác là: Ngoài sự tàn bạo của các vua chúa phong kiến Trung quốc; họ c̣n có thêm chính sách mị dân của Lê-nin, guồng máy tuyên truyền của Phát xít Đức, sự xúi giục của chiến tranh nhân dân và cách mạng văn hóa của Mao Chủ tịch … Thể chế độc tài của CSVN không phải do một người tạo nên mà là sự hỗn tạp, lai căng như một thứ tạp phí lù, nhưng lại có mùi tanh và màu đỏ của máu. Ngày xưa, Mác đặt ra lư thuyết CS chỉ nói đến giá trị thặng dư, sự bóc lột của chủ nghĩa tư bản; Mác chỉ nói đến tư liệu sản xuất và quan hệ sản xuất … chứ Mác đâu có nói đến mọi người dân trong chế độ CS đều “bị” sống trong những tổ chức do đảng CS quản lư ?. Người dân sống trong một nước XHCN là bị quản lư từ lúc lọt ḷng cho đến khi chết; từ nhỏ th́ có Đội thiếu niên nhi đồng Hồ Chí Minh, lớn lên th́ đoàn thanh niên … c̣n về già th́ có hội lăo thành cách mạng. Không chạy đâu cho thoát ?. Để cai trị dân và dập tắt những tư tưởng đối lập từ trong trứng nước; họ xây dựng mạng lưới an ninh, rất chặt chẽ, từ trung ương đến tận tổ dân phố; mọi hành vi cho đến lời ăn tiếng nói của dân chúng đều bị theo dơi, giống như mạng lưới an ninh dưới thời Hô-nếch-cơ của Đông đức. Ở nước Đức, ranh giới Cộng Sản-Tư Bản chỉ cách nhau một bức tường, bên này nói bên kia nghe; cho nên người ta mới xây dựng mạng lưới an ninh theo kiểu đó. C̣n ở VN, dưới là biển trên là núi; dù dân chúng có la làng cũng chẳng có ai nghe đâu, mà phải theo dơi chặt chẽ như vậy ?.
Trong guồng máy đảng của họ, cũng có Ban tổ chức chính quyền hay là Ban an ninh nội chính, chuyên theo dơi tư tưởng và hành vi của các viên chức đảng. Ở một thể chế như CSVN, không có đảng có nghĩa là không có con đường công danh ?. Công danh là cái sự nghiệp mà người đàn ông phải t́m cho ra trong suốt cuộc đời của ḿnh, nhưng công danh cũng không cần thiết bằng miếng ăn. Khi đói con người ta phải t́m miếng ăn trước đă !
Trước đây, VN là một đất nước không có nền kinh tế thị trường; con người ta muốn sống không có cách nào khác, là phải chui vô bộ máy nhà nước. Đôi khi biết rằng; cái cơ chế nhà nước CS không phù hợp với tính khí và công việc của ḿnh, nhưng cũng phải vô để mà sống, để mỗi tháng được mười mấy cân gạo; c̣n hơn là lang thang chết đói. Cho nên có câu khẩu hiệu: "Lao động là vinh quang, lang thang là chết đói". Tôi vẫn nhớ, mỗi chạng vạng tối, trên đường vác cuốc từ đồng về nhà là trong đầu tôi lại vang lên câu: "Lao động là vinh quang, lang thang là chết đói". Tôi không phải là kẻ tâm thần, nhưng đó là cách tự an ủi ḿnh trong thời buổi khắc nghiệt v́ miếng ăn. Nếu tôi không lẩm bẩm được như vậy; có lẽ, tôi sẽ không tồn tại đến ngày hôm nay, để mà viết lách. Ai cũng đầu tắt mặt tối, lấm lem lấm luốt th́ mới là vinh quang; cái vinh quang của thời CS nguyên thủy. V́ vậy, nhiều người chịu không nổi phải bỏ nước vượt biên. Chưa hết đâu ! Con vượt biên th́ kêu cha mẹ lên làm kiểm điểm, phạt công ích.
Hôm nay, nền kinh tế thị trường đă mở ra cho người dân VN một con đường làm ăn; nhiều người dân ở nông thôn vào thành phố kiếm sống bằng nghề buôn gánh, bán bưng. Ngồi uống cà-phê ở vỉa hè khoảng 30 chục phút th́ sẽ đếm được khoảng chừng ấy người đến mời bạn mua hàng; từ em bé đánh giày cho đến chị bán báo, từ bán vé số cho đến hộp quẹt ga … Tức nhiên, những công việc này chẳng phải là hay ho ǵ, nhưng dù sao cũng cho người dân một cơ hội để lựa chọn kế sinh nhai; c̣n hơn là trước đây, có sức lao động nhưng muốn làm cũng không được làm. Tôi c̣n nhớ hồi tôi là sinh viên, trước khi đi học tôi sắm cho ḿnh một bộ đồ vá xe đạp; cứ hy vọng rằng ḿnh sẽ kiếm được cơm trong những năm tháng xa nhà, nhưng nhiều buổi chiều xách đồ nghề ra ngồi ở góc phố mà chẳng có ai vá xe cả. Bởi v́ lúc đó, ai cũng sắm cho ḿnh một bộ đồ nghề, xe bị thủng ruột cứ dắt về nhà vá cho đỡ tốn tiền. Có một hôm; gặp ông Thầy bị thủng ruột xe, muốn vá dùm nhưng ông thầy sợ tốn tiền nên cũng dắt bộ về nhà. Từ đó, tôi không c̣n hy vọng sẽ kiếm thêm tiền ăn học bằng cái nghề sửa xe đạp. Tôi giải nghệ và dành thời gian để học hành !. Hồi đó, tôi ngu lắm tôi không hiểu là nền kinh tế chỉ huy đă làm cho người dân trở nên ích kỷ và quay về cuộc sống của chính ḿnh. Cái tâm lư lo toan, ḅn mót của người nông dân và tiểu thương Việt Nam đă bị CS khai thác triệt để và nó c̣n dai dẳng lâu lắm ?
Sau ngày 30 tháng 4, tôi là một thanh niên nhiệt t́nh; bởi v́ đó là bản chất; tôi siêng năng họp hành, tích cực tham gia các phong trào. Mới 15 tuổi, từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn học nhưng bây giờ phải cuốc đất trồng lúa, tham gia vệ sinh đường phố, phê b́nh những con người chây ĺ … Tôi không chịu thua các bậc đàn anh, đàn chị của ḿnh; những con người đă trưởng thành, đă đi làm. Tôi muốn chứng minh rằng cách mạng đă cho tôi cuộc sống mới và tôi cố gắng làm tốt những ǵ mà cuộc sống đă cho tôi. V́ phê b́nh những người trước đây là lính Ngụy nên đôi lúc tôi bị đe dọa; nhưng không sao, tôi đă là người của cách mạng th́ sẽ được bảo vệ.
Tôi nhớ có một lần bầu Liên phân hội trưởng, và đây là lần đầu tiên tôi thấm đ̣n CS. Xin nhắc lại rằng; Liên phân hội gồm ba Phân hội thanh niên, trong một khu phố th́ thanh niên sinh hoạt theo từng tổ dân phố, gọi là phân hội. Trước buổi bầu chọn này, nhiều người nói rằng tôi sẽ được bầu làm Liên phân hội trưởng. Tôi nghĩ rằng ḿnh cũng xứng đáng được sự ủng hộ của thanh niên và vừa ḷng cấp trên là Chi hội. Cũng vui rồi! Đến ngày bầu bán; đó là một buổi tối mùa đông, trời không mưa nhưng se lạnh, tôi tin chắc rằng ḿnh sẽ thắng cử. Thành phần bầu cử gồm hai người, tôi và đồng chí M.; nguyên tắc là bỏ phiếu kín, gạch bỏ một chọn một. Tôi chờ đợi … Nhưng không, thay v́ bỏ phiếu kín th́ họ lại biểu quyết bằng tay. Đồng chí thư kư Chi hội đến tham gia phiên họp, phát biểu vài lời rồi nói rằng; ai đồng ư đồng chí M. làm Liên phân hội trưởng th́ giơ tay. Kết quả đếm tay ?. Quá bán; hơn một nữa người tham dự, họ tuyên bố M. thắng cử; rồi đề nghị ghi vào biên bản cuộc họp. Họ không đề cập ǵ đến tôi cả !?. Họ sắp xếp sự việc nhanh đến mức tôi không hiểu điều ǵ đang xăy ra nữa. Tôi trớt quớt, hơi bị quê; nhưng sau đó trấn an lại ḿnh. Nhiều người hỏi tôi là tại sao tôi rớt chức vụ Liên phân hội trưởng ?. Tôi làm sao mà biết được ?. Tôi chỉ biết là mấy ngày trước đó, đồng chí M. tỏ ra thân mật với mấy ông ở Chi hội và mấy ổng có vẻ lạnh nhạt với tôi mà thôi !. Sau này tôi mới hiểu rằng họ biểu quyết bằng tay là có ư đồ; họ đă vận động thanh niên trước rồi, đến khi giơ tay th́ không ai dám chống lại ư kiến của Chi hội cả. Nếu bỏ phiếu kín th́ tôi có cơ hội thắng cử; v́ thanh niên có thời gian để lựa chọn, hơn nữa việc gạch bỏ sẽ không bị ai để ư.
Đó là bài học đầu tiên của tôi về những hoạt động bè phái trong guồng máy CS. Các bạn biết; chức vụ của Hội thanh niên là không có lương, nhưng họ c̣n dùng thủ thuật để loại bỏ đối thủ như vậy; huống hồ ǵ ở những chức vụ quyền cao, bổng trọng. Tôi không phải là kẻ cơ hội, không lợi dụng đoàn thể để mang lại danh vọng cho ḿnh; nếu không tôi sẽ cay cú và sẽ t́m cách trả đủa. Sau này tôi gặp hai lần như vậy nữa, cũng đề bạt rồi cũng bị hạ bệ; là do cái tính khí ương bướng của tôi. Chỉ cần ai đó nói lại cái quan điểm của tôi cho người cấp trên, là tôi tiêu !. Tôi muốn nhắc lại điều này; v́ vấn đề mà tôi sắp đưa ra cũng liên quan đến nhân sự, đấu đá lẫn nhau trong guồng máy CS.
-- (ChoNhayBànDọc@dllnet.com), October 01, 2004
( Tiếp Theo Bài Trên )********************************************************************* ************************************
Chế độ CS là chế độ độc tài, tập quyền ? Nhưng điều này chỉ đúng với đại đa số nhân dân, c̣n trong nội bộ của họ là sự phân quyền, chia rẽ. Sự phân quyền này phát sinh trong quá tŕnh củng cố độc tài; có nghĩa là trên con đường xây dựng quyền lực, họ đă tạo ra quá nhiều bè phái, kẻ thù; triệt ha lẫn nhau. Ai cũng chờ một cơ hội để phục hận, rửa nhục. Một con người lên nắm quyền lực là phải tạo ra vây cánh, bao che cho chiếc ghế của họ. Trong một xă, họ so kè với nhau, người của ḍng họ nào chiếm được nhiều ghế trong đảng ủy, ủy ban ? Họ hơn thua nhau từng chiếc ghế một !. Ngày trước ông Hồ đă nói đến chủ nghĩa cục bộ, địa phương; có nghĩa là một người nào đó lên nắm quyền là sẽ đưa bà con, ḍng họ của ḿnh lên theo; ưu tiên cho địa phương của ḿnh, chiếu cố người trong ngành của ḿnh. Người ta c̣n nói đến chủ nghĩa khác là chủ nghĩa cơ hội; có nghĩa là chụp giựt, vơ vét, cờ đến tay ai người đó phất. Có lẽ hai cái chủ nghĩa này là đứa con sinh đôi của chủ nghĩa xă hội ? Đứa con thứ ba là chủ nghĩa giáo điều, và đứa con thứ tư là chủ nghĩa thành tích … CNCS đă đẻ ra biết bao đứa con làm băng hoại nền văn minh của nhân loại này !
Thường th́ những vụ đấu đá, tranh giành quyền lực phải được giải quyết êm xuôi. Bởi v́; sau những vụ dàn xếp đó th́ quan chức CS ai cũng được hết, được nhiều được ít cũng là được; chỉ có lương dân là mất mà thôi. C̣n nếu bất phân thắng bại th́ cấp cao hơn trong guồng máy của họ sẽ giải quyết. Ví dụ; Phường xă có đấu đá nội bộ, ba bên tứ bộ chưa nhất thống (thống nhất; họ dùng lối đảo ngữ để gọi là có thay đổi, cho phù hợp với cách mạng) th́ cán bộ ở Quận huyện sẽ xuống; quận huyện có căng thẳng th́ tỉnh thành sẽ xuống; c̣n Tỉnh thành khi rối chuyện lại có trung ương. Ngày trước trung ương có chuyện lại nhờ đến cố vấn đàn anh Liên xô, Trung Quốc. Nếu chưa được như ư th́ mời qua bên đó; Brê-giơ-nép, Giang Trạch Dân nói một tiếng là răm rắp nghe theo. T́nh cảm anh em XHCN c̣n mặn nồng hơn nước biển Thái B́nh Dương. Guồng máy của CS hay là chỗ đó! Trên nói là dưới phải nghe, nghe cho đến cái thằng dân đen ba trời ba trợn; không có cái chuyện cải lại hay là từ chức như thằng tư bản ?. CS như con rắn độc; đánh rắn th́ phải đánh trúng đầu, c̣n đánh cái đuôi hay khúc giữa, nó quay lại táp cho một cái là toi đời. Cho nên khi Liên Xô không c̣n nữa, người Mỹ không ngần ngại tuyên bố; chiến tranh lạnh đă kết thúc. Hiện nay, ông anh Trung Quốc có nhiều việc phải lo và không c̣n tin thằng em có bản chất tráo trở. V́ vậy, cuộc đấu đá quyền lực của Trung ương CS đảng VN như rơi vào bế tắc ?
Thời gian gần đây, dư luận xôn xao về lá thư của Thương tướng Nguyễn Nam Khánh (N.N.K). Nội dung thư là yêu cầu phải giải quyết dứt điểm vụ T4, vụ đó đại khái như thế này: Có một nhóm người lập bằng chứng giả tạo, vu khống cán bộ cao cấp trong công an, chính quyền, đảng … làm việc cho CIA. Chuyện này đối với tôi không có ǵ mới, bởi v́ khi biết bản chất một sự vật th́ sẽ biết nhữnng cái nằm bên trong của nó. Tức nhiên chỉ có bọn tiểu nhân mới đơm đặt để hại người hiền lương mà thôi, chứ người quân tử ai lại làm như vậy ? Cứ việc nh́n mặt người th́ cũng biết ai đă đặt điều cho ai rồi; chứ đâu cần phải điều tra, xét hỏi. Tội phạm học nhân diện là ở đây !. Điều ngạc nhiên của tôi là tại sao sự việc xăy ra cách đây 10 năm; mà bây giờ các vị tướng lănh, những vị anh hùng của một thời, mới đ̣i đem ra xét xử để trả lại danh dự cho ḿnh ?. Nghĩ cũng cay, bom đạn Mỹ không chết, đ̣n thù không khuất phục mà lâu nay lại chịu nhục dưới mưu đồ của bọn nhải ranh ?. Nếu để ư mọi chút, th́ quư vị sẽ thấy rằng thời điểm cao nhất cho sự lộng hành của Tổng cục II là những năm 1994-1995, thời điểm mà Năm Cam làm mưa làm gió ở VN và thời điểm mà số người bị bắt giam oan sai nhiều nhất. Những vụ việc mà Viện Kiểm sát và Công an xin lỗi dân chúng và xin được bồi thường, trong thời gian gần đây, phần lớn xăy ra vào thời điểm này ? V́ sao vậy ?. Bởi v́ có quá nhiều người dựa hơi vào Tổng cục II để lộng quyền, để bắt người, để giam oan !. Như vậy, tay chân của Tổng cục II không phải chỉ nằm ở Hà Nội và Sài G̣n mà c̣n cắm ở Sóc Trăng, Cần Thơ … Hà Tây.
Chiếm giữ quyền lực và thi thố quyền lực là một niềm vui thú của đàn ông, và điều này có lẽ là sở thích bản năng của con người xuất phát từ cuộc sống săn bắn, hái lượm. V́ vậy, vua chúa ngày xưa thích săn bắn và ưa nh́n thấy máu của những con vật hiền lành, ngoan ngoăn.
Trong binh pháp Tôn Tử, ở chương dùng gián điệp có nói đến kế nội gián. Nội gián là dùng gián điệp xâm nhập vào hàng ngũ đối phương để lấy tin tức, nắm được mạng lưới của địch để phục vụ cho mục tiêu của ḿnh; c̣n phản gián là dùng gián điệp của địch để quay lại phục vụ cho ḿnh. Ông L.Đ.A đă dựng nên một hồ sơ nội gián giả tạo, với mục đích triệt hạ những con người không thuộc phe phái ông ta; trù dập những con người trung kiên, một ḷng một dạ, sắt son v́ dân v́ nước. Nhưng do sử dụng vụng về, nên kế nội gián của ông ta đă trở thành kế "ly gián ngược". Xin nhắc lại ly gián có nghĩa dùng gián điệp xâm nhập vào hàng ngũ của địch để chia rẽ, phá hoại quân địch. Tôi dùng chữ ly gián ngược, bởi v́ ông ta đă dùng kế gián điệp để ly gián trong chính nội bộ của ḿnh ? Kế này không có trong binh pháp Tôn Tử! Với mưu đồ này ông có thể ra ṭa án binh với cáo trạng: Chống đảng, Phá nước, Hại dân … Loạn thần, nghịch tặc, phá hoại kỷ cương phép nuớc, lừa trên gạt dưới là cái tội đáng bị chém đầu ?
Phải có một đầu óc giàu tưởng tượng mới có thể viết tiểu thuyết trinh thám được. Nhiều người cảm thấy khó hiểu khi đọc câu chuyện gián điệp T4; nhiều đoạn hư cấu, ly kỳ, hấp dẫn giống như là tiểu thuyết gián điệp rẻ tiền đang bày bán nhan nhản trong các hiệu sách. Đầu tiên đọc, tôi thấy câu chuyện cứ loạn tùng phèo! Nhưng sau khi định tâm lại th́ đâu có cần theo dơi sít sao nội dung, bởi v́ tôi đă quen với lối nói của những người CS: thao thao bất tuyệt, quanh co dài ḍng, tràng giang đại hải … nhưng đúc kết lại th́ chỉ cần một câu là đủ. Nhưng thôi! Những người đồng chí, đồng đội của họ mà họ c̣n chụp cho cái mũ, là làm việc cho CIA; vị đại tướng oanh liệt một thời mà họ c̣n không buông tha nữa; huống hồ ǵ tôi chỉ là thằng dân, đă có một thời ăn cơm Mỹ-Ngụy.
Người Mỹ có lẽ cũng ph́ cười ! Mấy anh tự giăng bẫy rồi chui vào, chứ chúng tôi không cài đặt ai đó nghe !. Chúng tôi chưa đánh mà mấy anh dùng tiếng tăm, ảnh hưởng của tôi để đánh nhau rồi đó nghe! Ở VN cũng như ở mọi nơi khác, người ta đều nghe nói tới CIA; người ta biết đến như là mọi tổ chức bí mật chuyên lật đổ, giàu tiền bạc, thừa sức mạnh và có quyền sinh sát trong tay. Dùng một tổ chức thực thực hư hư, lúc ẩn lúc hiện, có nhiều quyền lực để trừ khử nhau, th́ quả là thượng sách ! Người Mỹ có lẽ đă biết trước chuyện này, và họ chỉ cần chừng đó là đủ.
T́nh h́nh chính trị trong nước rối ren; t́nh h́nh này sẽ ảnh hưởng đến đầu tư nước ngoài, xây dựng cơ sở hạ tầng và phát triển kinh tế. Chỉ khác với các chế độ dân chủ là người ta thấy dân chúng xuống đường biểu t́nh, công đoàn băi công, nhà báo quay phim chụp ảnh, TV chiếu đi chiếu lại … Sự ngấm ngầm đấu đá trong nội bộ CS c̣n nguy hiểm hơn nhiều lần. Tầng lớp trên cao đấu đá nhau càng ác liệt, th́ tầng lớp dân đen bên dưới càng hốc hác, giơ xương. Trâu ḅ húc nhau, ruồi muỗi chết mà !. Sự ́ à ́ ạch, chậm phát triển, bát nháo trong một đất nước CS là có nguyên nhân từ đấu đá nội bộ ?. Người ta cố t́nh đưa h́nh ảnh VN như là một đất nước thanh b́nh, ổn định chính trị để kêu gọi đầu tư, phát triển du lịch; nhưng những ǵ đang diễn ra trong xă hội lại trái ngược với những h́nh ảnh đó. Để dễ hiểu, tôi có thể chia cuộc đấu đá chính trị trong chính trường CSVN làm bốn phe:
Phe đương quyền, gồm những con người đang đương chức; ông L., ông K., ông M. ông K. … Phe cố thủ, gồm ông L.Đ.A. và những người tay chân của họ Vũ, họ Nguyễn … Phe phản công, gồm ông G. và những người bị vu oan giá họa bao nhiêu năm nay. Tức nhiên, cũng có những người bị vu oan giá họa nhưng vẫn nằm im, chưa lên tiếng (Những người này đă mất đi cái dũng khí, một thời oanh liệt). Phe dân chủ gồm các chiến hữu trong phong trào dân chủ, mà nhân vật trung tâm là cố trung tướng Trần Độ. Bốn phe này đều có mối quan hệ cũ, tương hỗ với nhau. Ngày xưa có cùng chiến hào, ngày nay có những mục tiêu, giá trị cần đạt được; nói theo ngôn ngữ của thời đại toàn cầu hóa là có cơ hội nhưng cũng đầy thách thức, có tương đồng nhưng cũng đầy cạnh tranh. Phe cố thủ th́ muốn dùng phe đương quyền để xuê xoa những sai trái, tội lỗi mà họ đă gây ra. C̣n phe phản công th́ muốn giải quyết dứt điểm nợ nần, ân oán. Mục tiêu mà các phe đưa ra là để giữ vũng an ninh chính trị và trật tự xă hội! Chỉ có khác nhau, là cách thức để đạt được sự ổn định chính trị như thế nào mà thôi? Bởi v́ không phe nào muốn đất nước bị xáo trộn, cuộc sống của họ bị đe dọa. Phe đương quyền muốn ổn định chính trị, ngay tức khắc, phải ém nhẹm vụ này đi; v́ vậy mới có chuyện khám xét nhà Trung tướng Lê Hồng Hà để t́m ra lá thư của Thượng tướng N.N.K. Phe phản công cũng muốn ổn định chính trị lâu dài, nên phải giải quyết rốt ráo vụ này. Nh́n vào bản chất của sự việc và tính khoa học th́ cách giải quyết của phe phản công là hợp lư và có tính bền vững. Cứ ém nhẹm hoài, đến lúc đổ x̣a ra th́ biết đâu mà chống đỡ? Như vậy, kẻ tám lạng người nữa cân; sự ổn định chính trị chỉ khác nhau về cái chiều thời gian mà thôi.
Thời gian là cái ǵ ? Đối với nhà tâm lư th́ thời gian sẽ làm vơi đi những đau khổ, mất mát; đối với nhà vật lư th́ thời gian là chiều thứ tư của không gian, vật chất có thể là có nghĩa nhưng cũng là vô nghĩa nếu mất đi cái chiều này; c̣n đối với những nhà chính trị th́ thời gian là thời cơ, là yếu tố duy nhất để tích tụ lực lượng … Đây là cuộc chơi của phe dân chủ; thời gian sẽ giúp phe dân chủ sắp xếp lại lực lượng, củng cố lại đội h́nh, tập trung sức mạnh, tấn công dồn dập, không mệt mỏi đánh vào những điểm sơ hở nhất, lơng lẻo nhất của thế lực độc tài. Câu chuyện ngụ ngôn kể rằng; hai con lừa cùng tranh nhau trên chiếc cầu hẹp để đ̣i đi trước, không con nào chịu nhịn con nào; cuối cùng cả hai con đều rớt xuống sông. CSVN đang ở trong bối cảnh gần giống như vậy !
Ông G. là người quá già ! Khi về già con người ta thường nghĩ đến quá khứ hơn là tính toán cho tương lai; một phần do cái bệnh thoái hóa năo tuổi già, phần khác do cái bệnh công thần; người ta luôn nh́n đến ánh hào quang của quá khứ, làm chói mắt. Tôi c̣n nhớ là vào khoảng năm 1994-1995 ǵ đó; ông Mac-Namara, kiến trúc sư của cuộc chiến tranh Việt Nam, có đến Hà Nội. Ông ta có nói với ông G. là ông ta lấy làm hối tiếc, và sai lầm khủng khiếp khi phải phát động cuộc chiến tranh VN; ông ta nói như trong quyển hồi kư "The tragedy and lessons of Vietnam" của ḿnh. Nhưng ông G. vẫn cứ huênh hoang rằng: Cuộc chiến tranh của nhân dân VN chống đế quốc Mỹ là hoàn toàn chính nghĩa, dù phải hy sinh nhiều xương máu.
Những lời phát biểu của ông G. làm nhiều người cảm thấy lo; bởi những lời lẽ như vậy làm cho con đường b́nh thường hóa với Mỹ trở nên dài hơn. Tôi không hiểu là tại sao ông ta lại phát biểu sự cố chấp đó ? Sự kiêu ngạo của CS không cho phép ông ta nói lời hối tiếc hay sao ? Ông ta không có lỗi, khi ông ta đă góp phần gây nên cuộc chiến làm ba triệu người Việt Nam chết, và ba trăm ngàn người c̣n mất tích hay sao ? Rồi cái vụ mới đây nhất là tượng đài chiến thắng Điện Biên Phủ; ông ta đă đến thăm, làm lễ kỷ niệm 50 năm và khánh thành tượng đài. Nhưng chẳng bao lâu sau khi ông trở về Hà Nội; cái nền của tượng đài gắn liền với niềm kiêu hănh của ông ta, đă sụt đổ; mà ông ta không tỏ ra một chút cảm xúc nào cả. Ông ta không có cái khí khái và dũng mănh của một tướng quân ?. Một người có danh dự và ḷng tự trọng th́ chỉ một chút vấy bẩn, là họ đă nổi đ́nh nổi đám lên rồi. Khác với ông Trần Bạch Đằng, ở trong Nam, đang nằm bệnh viện thở ô-xy; nhưng nghe cái vụ Lương Quốc Dũng là ông ta nổi đóa lên, đ̣i đem ông Dũng ra xử bắn.
Hà Nội đất chật, người đông !. Các tinh hoa của nước Việt Nam đều quy tụ về đất Kinh kỳ. Những vị tướng lĩnh và các cựu chiến binh; sau hai cuộc trường kỳ kháng chiến, không ai muốn rời xa thủ đô. Và h́nh như; mảnh đất Hà Nội đă trở nên quá chật, không đủ để họ vùng vẫy, thi thố sức b́nh sinh của một dân tộc đă có lịch sử bốn ngàn năm văn hiến. Chuyện đấu đá nội bộ vẫn c̣n là chuyện dài nhiều tập. Chỉ biết một điều rằng; trong cuộc đời mỗi con người đều nhận được những cái mà tạo hóa đă ban cho họ. Đó chính là lẽ công bằng của trời đất !.
Saigon, ngày 20/8/2004
-- (ChoNhayBànDọc@dllnet.com), October 01, 2004.
***Let me tell U the truth, there is no such Cau Lac Bo Dan Chu.
In VC's trem. no Cau Lac Bo
PS: That all faked can not win the Internet war :)))
-- Fuck MT-Hoangco Minh and VietTan :) (CHuyenTriHOINACH@aol.com), October 01, 2004.
- Mang luoi Tuoi tre VN len duong
- Dien Dan Ban Tre & Du Hoc Sinh
-- S Luat (svluat@yahoo.com), October 01, 2004.