Đối Thoại với Trần Khuêgreenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
Đối Thoại với Trần Khuê
Dương-Thị Phương-Hằng
Lời không lời
Bài Viết số 1:
Tôi tên là Dương-Thị Phương-Hằng bút hiệu là Sóc nâu hoặc Thóc Nâu. Tôi rất yêu thích cái tên ấy. Sau đây là một vài tâm tư lắng đọng của tôi được h́nh thành trong một bối cảnh đầy lịch sử và thân thương nhất trong đời tôi khi trở về Hà Nội sống tṛn đầy 2 năm tại quê nhà. Tôi đă hiểu thấu những tận cùng chua xót, đắng cay đầy tủi nhục của dân tộc tôi trước thực trạng của chế độ xă hội hiện thời. Tôi muốn nói với Anh, với Tôi và với Chúng ta qua những lời thơ và tiết tấu nhạc do chính tôi sáng tác rằng: Thay đổi một chính thể không khó nhưng thay đổi tư duy của những con người đang sống dưới đáy ao tù không phải dể. Tôi hy vọng rồi đây trong không khí ỏỏĐổi Mới ơ người ta củng phải đổi mới tâm hồn và đổi mới tư duy.
Ngày nào những giọt nước mắt trong ngoài của Anh, của Tôi và của Chúng ta cùng chảy chan ḥa trong những nổi niềm nhức nhối đầy tê cóng của những tháng năm dài trong cảnh chia lià, ngăn cách. Ngày đó đất nước Việt Nam của chúng ta mới có thể hồi sinh một cách trọn vẹn sau những cơn xốc nổi đầy tủi nhục đắng cay. Sau đó chúng ta mới có thể cùng nắm chặt tay nhau để d́u dắt nhau đi xây lại t́nh người, khai quật lại nền văn hóa của dân tộc đă bị triều đại Hồ Chí Minh làm băng hoại.
Để góp phần vào Đaị nghiệp cứu nước và cứu dân tộc Việt Nam của chúng ta tôi muốn ghi lại trong Thi Tập này những ư tưởng và những đối thoại của tôi với những đảng viên phản tỉnh ở trong nước trước hiện t́nh của Đất nước và Dân tộc.
Bài Viết số 2:
Ngày 4 tháng 7 nam 2001
Thân kính chào anh trần khuê:
Lại một lần nữa tôi rất cảm động khi nhận được những lời nói chân thành của anh. Cám ơn hồn thiêng sông núi. Cám ơn dân tộc Việt đă lưu giữ được những tâm hồn và tâm trí trong sáng chưa bị nhiểm trùng độc hại để trở nên tật nguyền. Tôi có thể vững tâm kết luận rằng vận hội mới cuả dân tộc VN và tổ quốc VN sắp được khai thông. Tôi đă một lần xót xa khi viết về dân tộc của chúng ta: toàn dân phải mở mắt như mù, có tai như điếc, có mồm miệng như câm tại v́ những người lảnh đạo nhân dân đều có tâm trí tật nguyền như nhau th́ đành chịu thôi. Nếu chỉ có tâm trí bệnh hoạn th́ c̣n có cơ may chạy thầy chạy thuốc để chữa trị. Bây giờ đă lỡ bị tâm trí tật nguyền nhu thế kia rồi th́ đành phải chấp nhận thôi. Tuy nhiên tại sao một dân tộc thong minh như thế lại để cho những kẻ u mê, tật nguyền lănh đạo nhẩy? Tại sao người sáng lại để người đui dẩn đường nhẩy?
Tôi may mắn hơn anh v́ tôi đă đọc đưọc rất nhiều tư liệu ở trong nước. Tôi củng đă rất phẩn nộ nhưng trong cái phẩn nộ tôi có một t́nh thương dạt dào đối với dân tộc của chúng ta với những câu bắt đầu bằng chữ...Nếu không có Nguyễn Sinh Cung, Nguyễn Tất Thành đội lốt (danh) của Hồ Chí Minh chạy theo quốc tế CS và chủ thuyết ngoại lai Mác Lê th́ dân tộc ta và Việt Nam ta đâu ra nông nổi này...Nếu các cường quốc để cho miền nam VN thắng miền Bắc CS VN th́ cục diện của dân tộc ta và tổ quốc ta củng không đến nổi nghèo đói, ngu dốt và tụt hâu đến như thế...Nếu miền Bắc CS VN thông minh đủ để hiểu thấu một sự thật hiển nhiên mà mọi công dân b́nh thường củng như mọi đúa trẻ con b́nh thưởng củng phải hiểu rằng ỏĐứa bé luôn bị đùa lớn hiếp đáp nên bố mẹ luôn phải đóng vai quan toà để xử lư công bằng cho 2 đứa con của ḿnh. Luật pháp bằng tâm trị đă bắt nguồn ngay từ trong gia đ́nh thây. Ngoài xă hội củng thế thôi: nhà nghèo luôn bị nhà giàu hiếp đáp và khinh khi.ơ Đấy chỉ là những vấn đề thực tế nhỏ ở trong một xă hội nhỏ. C̣n biết bao nhiêu chữ Nếu...và Nếu...
Không ai có thể xuyên tạc lịch sữ được nhất là vào thời đại Cách Mạng Thông Tin này. Anh cứ yên tâm. Người viết Sữ sai v́ rất nhiều yếu tố mà tôi đơn cử một vài yếu tố sau đây:
1) Viết theo đơn đặt hàng để lấy ḷng Nhật Bản v́ ngu dốt tưởng rằng tiền của ODA là tiền của Nhật Bản nên cứ phải khúm núm, hèn mọn như thế đăy.
2) Ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung.
Cuối cùng tôi củng đành phải kết luận rằng Tội ác lớn nhất của nhân loại là sự Ngu Dốt. Việt Nam ta dưới triều đại Hồ chí minh đă có câu bất hủ này: Ngu Dốt + Nhiệt T́nh = Phá Hoại. Anh có biết những vấn đề rất lịch sữ mà người ta c̣n ỏ bé cái nhầm ơ mà tôi đă thấy và đă nghe được trong nhân gian tại Hà nội vài năm trước đây. Số là như thế này: 30-4-75 mấy người anh hùng bộ đội lái chiếc xe tăng Molotova của Liên Xô cũ ũi sập cánh cửa của Dinh Độc Lập ở Đại lộ Thống Nhất (Sàig̣n) và giải phóng miền Nam đang giàu mạnh để thống nhất đất nước bằng cách làm cho miền Nam củng phải nghèo đói kiệt quệ đi mới bằng ḷng. Măy anh hùng bộ đội tí hon này lúc đó chỉ mới độ 18-19 tuổi thôi ( ở Mỷ có nhiều tiểu bang như Texas 21 tuổi mới được gọi là người lớn ). Vậy mà những ngừời viết Sữ đă không viết tên của họ vào sách Sữ cho trẻ con học mà lại viết tên của những người khác. Đợi đến năm 1997 có một nữ phóng viên người Pháp trở lại thăm VN. Bà ấy ra Hà Nội mang theo bức ảnh bà ấy đă chụp khi mấy anh hùng tí hon đó ũi sập cỗng Dinh Độc Lập năm nào. Bà ấy muốn t́m thăm và đưa cho mấy anh hung tí hon đó bức ảnh kỷ niệm của năm nào. Thế rồi vỡ lẻ ra sự cố ỏ Bé cái nhầm ơ ấy. Trẻ con mới kháo nhau um cả lên: ỏ Bố tao là người đă lái xe tăng vào Dinh độc lập chứ không phải người có tên trong sách Sữ ơ Thế có chết chữa. Một đảng viên cao cấp của Đảng CS VN đă nói với tôi: lịch sữ mới có hai mươi mấy năm mà đă viết nhầm như thế kia th́ cái ǵ mà không nhầm được. Eo ơi tôi nghe đến phát run lên. Làm thế nào mà có thể nhầm như thế được nhẩy?
Cuối cùng tôi chỉ có thể kết luận: ỏ Nước nhà chấp chính như Mù sờ Voi Tôi đang kể lại chuyện lịch sữ có thật với anh đăy. Bây giờ tôi tiếp tục nói về đồng bào ta ở khắp năm châu bốn bể nhé. Chỉ v́ lịch sữ của dân tộc ta rất mầu nhiệm và tổ tiên ta đă quá thông minh khi bảo rằng chúng ta thuộc ṇi giống Tiên rồng chứ không như họ Hồ nhà anh lại bắt nhân dân ta học: Thuỷ tổ loài người là giống Khỉ ( Anh có biết ông ấy học ở đâu ra không nhẩy). Thật rất linh hiển. Anh cứ nh́n ra năm châu bốn bể mà xem. đúng là Tiên Rồng mới chỉ có hơn hai mươi năm mà đă bay bổng, vượt cạn đem đến cho cái xứ vốn đă văn minh, giàu mạnh, dân chủ, tự do, nhân bản tiên tiến nhất thế giới này càng giàu mạnh hơn. Phải mừng cho tôi và cho anh khi chúng ta tự nhiên trao đổi được với nhau mặc dù chưa thật sự đối thọai với nhau. Nhờ vào internet. Nếu Hoa Kỳ không phát triễn mạnh đến như thế th́ làm ǵ có được ngày nay.
May mà có gần một triệu đồng bào VN ta đă hiểu rơ bộ mặt thật đày gian dối của Đảng CS VN nên đă hai lần liều chết bỏ lại sau lưng tất cả ra đi nhằm mong ngày sau có thể trở về xây dựng lại đát nước. Nhờ vào số tiền hang tỷ đô la mà người VN ở Hoa Kỳ hàng năm gởi về giúp đở thân nhân c̣n kẹt lại mà miền Nam mới có cơ may phục hồi nhanh như thế. Nh́n lại miền Bắc mà xem. Xót xa biết chừng nào. Cái nôi văn minh đă bắt đầu từ Hà nội trước khi có Đảng CS VN, xứ ngàn năm văn vật mà bây giờ như thế đăy. Sau hơn nưă thế kỷ sống dưới triều đại Hồ Chí Minh, tôi không biết ông ấy làm cái ǵ- nuôi dân như thế nào - giáo dục dân làm sao mà khi tôi trỡ về nh́n lại họ mà cứ ngỡ rằng tôi đang ở bên Phi châu v́ tôi thấy họ không khác ǵ tụi mọi ở Phi Châu. Có khi nào anh tự hỏi: ỏ Sao lại như thế nhẩy? Ông cha ta luôn muốn cầu tiến, tại sao đến thời này lại đi thụt lùi, tụt hậu nhẩy? Tôi rất thắc mắc không hiểu tại sao anh lại cứ muốn đưa bác Hồ của anh lên làm chủ nghiă Hồ Chí Minh và văn hóa danh nhân kiệt xuất Hồ Chí Minh là thế nào? Làm sao họ Hồ có thể trở thành văn hóa danh nhân kiệt xuất được khi chỉ vỏn vẹn có năm mươi năm ngoài mà toàn dân đă biến thành một lũ ăn mày, một bầy nô lệ vừa mù, vừa câm, và vưà điếc. Chỉ có con cái Đảng viên mới được đến trường học và chỉ có học Mác-Lê chủ nghiă. C̣n bàn thờTổ tiên ông bà mấy đời tất tần tật phải đem vất bỏ và thả trôi sông hết. Lễ Nghĩa Liêm Sỉ hoàn toàn biến dạng. Ăn cắp, ăn gian, nói dối, lưà đảo, vu khống, hận thù, hảm hại nhau từng miếng cơm manh áo trở thành Chân lư sống. Anh chỉ hộ tôi xem văn hóa ở chổ nào. Dưới triều đại Ngô Đ́nh Diệm củng như dưới triều đại Nguyẽn Văn Thiệu ở miền Nam VN có xấu xa cách mấy như các anh nói củng chưa hề có một con dân VN nào phải đi lao động ở nước ngoài cả. Đàng này chỉ dưới triều đại Hồ Chí Minh mới có chính sách đưa con dân VN đi ở đợ cho nước ngoài để lấy tiền đem về nuôi Đảng và nhà nước. Thế mà Đảng CS VN cứ leo lẻo bảo rằng: ỏ Nhờ ơn Bác và Đảng luôn sáng suốt nên nhân dân mới được như thế đăy.
Cuối cùng Ai thắng Ai bại không cần biết chỉ biết Dân tộc VN bị lưà, bị hy sinh, bị thua thiệt trên mọi b́nh diện. Ai là người đă tạo dựng nên cái cơ chế quỷ ma đó? Ai là người phải gánh chịu trách nhiệm trước lịch sữ và với dân tộc nhẩy? Nguyên nhân từ đâu mà ra? đâu có phải cứ mổi khi người ta xúi ḿnh ăn cứt gà là ḿnh cứ cắm đầu cắm cổ vào mà ăn. Đă thế c̣n bắt cả dân tộc ḿnh ăn nữa chứ. Giời oi! Sao mà khôn thế nhẩy?
Tôi nghĩ anh cũng đă hiểu như tôi. Bộ chính trị cũng như TW Đảng CS VN cũng đă hiểu như tôi. Vấn đề là làm sao giải quyết bây giờ? Anh có thực sự muốn giải quyết vấn đề hay không? Thời gian không chờ đợi chúng ta nữa đâu. Tiếng Mỷ nói rất đơn giản như thế này trong bất cứ cuộc chạy đua nào:
We run out of time. Do we want to lose or do we want to win? For the sake of our people, our children, our grand children, and our great grand children we cannot afford to lose. Then change, move and do something immediately. We are not stupid.
Tôi đề nghị với anh một chuyện nhỏ thôi: ỏ Hăy khoan t́m về quá khứ, hăy khoan củng cố tương lai, cố gắng tập trung vào hiện tại để t́m ra nhiều phương án thực tiễn để giải quyết ngay những quốc nạn của VN.ơ Hăy chứng minh bằng hành động.
Tôi tặng anh câu nói dể thương này bằng tiếng Mỷ:
The past is history, the future is not happening yet, only the present is a gift. Take it or lose it.
Vài hàng thăm anh và chị Nguyễn Thị Thanh Xuân. Nếu sau này chúng ta có thể trở thành những người bạn chân chính, có cùng một lư tưởng xây dựng đất nước và cùng đi trên một chính đạo hổ trợ nhau mới là ỏ chính nhân quân tử.
Bài Viết số 3:
Hoa Kỳ Ngày 6 tháng 7 năm 2001
Thân kính chào anh Trần Khuê:
Vâng, đúng như anh nói: người trí thức chân chính dù sống ở nơi đâu và bất cứ thời nào cũng cứ thức ngủ cùng dân tộc. Phải thế. Thế mới đáng gọi là t́nh tự dân tộc nếu không th́ làm ǵ c̣n dân tộc nữa, anh nhẩy? Rất cám ơn anh. Chúng ta tuy có khác chủ nghiă, khác quốc tịch và khác tư duy nhưng chúng ta vẩn c̣n ǵn giữ được tâm hồn trong sáng của những người Việt Nam chân chính. Trước khi cùng anh thảo luận về vấn đề: Bàn về Văn Hoá, bài viết mà anh đă gởi cho tôi, tôi xin tặng anh một bài Ngục Trung Thư của tôi. Anh xem có được không nhé. Tôi cũng muốn anh thành thật, thẳng thắng phê b́nh và so sánh với những bài Ngục Trung Thư của bác Hồ nhà anh xem như thế nào nhé.
Ngăn cách
Hôm nay v́ cảm kích tâm hồn trong sáng của anh tôi muốn thố lộ với anh đôi ḍng v́ sao tôi lại dùng bút hiệu Nhân Chứng Hồ để đối thoại cùng anh, và v́ sao tôi lại dùng bút hiệu Thóc Nâu để làm thơ khi tôi không có một tờ giấy, một cái bút trong tay lúc tôi bị giam tại nhà tù Hỏa Ḷ không cáo trạng và không xét xử. Tôi may mắn hơn cả Nguyễn Chí Thiện, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương, Dương Thị Nga, và luôn cả cái bà Trần Thị Hiệp có quốc tịch Canada nữa đăy. Cái may mắn của tôi là người ta không làm ǵ tôi cả. Người ta củng chưa có cơ hội được cùm chân, cùm tay tôi nữa anh ạ. Thế mới biết người ta phải có lệnh từ trên ban hành xuống mới dám có hành động đấy nhé. Tôi củng phải thừa nhận với anh cái vi diệu của văn hóa Hồ Chí Minh ở chổ này là: Tuyệt đối tuân lệnh, sai quấy củng làm mà không sai quấy củng làm.
Năm mươi năm ngăn cách bởi Mác-Lê
Năm mươi năm ngăn lối rẻ đường về
Một cái tên không biết người sống thật
Sóng gió thăng trầm đ̣i cơn tất bật
Ngày hôm nay c̣n chia ly tan tác
Ngày hôm nay v́ quốc tịch ngơ ngác
******
Cũng Lạc long Quân, cũng mẹ Âu Cơ
Tôi quốc tịch Mỷ theo Cha ra biển cả
Anh quốc tịch Việt theo Mẹ lên núi vượt rừng sâu
Biển khơi trôi dạt tôi khắp năm châu bốn bể
Tiếp nhận văn minh ra tài Kinh bang Tế thế
Nay trở về tôi muốn t́m lại hồn Việt tộc
Nay trở về tôi muốn t́m lại mái Nhà xưa
Hang động núi rừng đưa anh tới thời Đồ đồng đồ đá
Vẫn con trâu đi trước cái cày vào cuối thế kỷ XX
Vẫn áo vải thô sơ chân lấm tay bùn
Vẫn cơm rau đạm bạc ngày hai bưă khi đói khi no
Vẫn mái nhà tranh vách đất che nắng che mưa
Quê hương ta đó! Rừng tiền bạc biển!
Nay nh́n lại. Sững sốt. Hồn Việt tộc đă mất
Nay nh́n lại. Sững sờ. Mái nhà xưa không c̣n
Giờ đây chỉ c̣n lại Tôi với Anh, Anh với Tôi
Chúng ta không nhận diện nhau v́ khác Quốc tịch, không cùng Chủ nghĩa
Cay đắng! Tủi hờn! Dâng tràn khoé mắt
*****
Tôi không theo Mác-Lê v́ không biết họ là Ai
Anh theo Mác-Lê mà cũng không biết họ là Ai
Một cái tên không biết người sống thật
Để chia ly tan tác cả ngàn đời
< Thóc Nâu
Biệt giam - Hỏa ḷ, Cầu Diễn Hà Nội
1997
Thế rồi tôi cứ măi thắc mắc v́ sao người ta lại có thể phân biệt đối xử với tôi như thế nhẩy? Cùng là tù nhân phạm phải một tội như nhau thế mà tôi lại được quá nhiều ưu ái anh ạ. Có lẻ v́ thời đổi nên con người củng đổi chăng? Tôi thật sự đă rất vui mừng khi có ư tưởng ấy. Khi con người thay đổi tất nhiên đất nước và dân tộc có cơ may phục sinh. Nhưng tôi đă lầm anh ạ. Cái lầm chết người trong đường tơ kẻ tóc đăy chứ. Bây giờ th́ tôi đă t́m ra câu trả lời. Đơn giản thôi v́ cái thế giá quốc tịch Mỷ của tôi đăy anh ạ. Khiếp quá! Sao mà Đảng khôn thế nhẩy? Biết dùng thế giá ấy để trao đổi với chính phủ Hoa Kỳ. Sao lại tôi mà không là người khác nhẩy? Đấy là nguyên nhân làm cho tôi chọn bút hiệu Nhân Chứng Hồ. Tôi chỉ có một ư tưởng nhỏ bé là trong suốt cuộc đời làm người của tôi, tôi được làm nhân chứng cho triều đại Hồ Chí Minh. Tôi muốn ghi nhận lại thật trung thực lịch sữ, văn hóa, và dân tộc Việt Nam ta dưới triều đại cận đại này. Mới có năm mươi năm chứ mấy.
C̣n cái bút hiệu Thóc Nâu th́ nó đă h́nh thành trong đầu tôi từ ngày c̣n bé trước khi tôi du học nước ngoài anh ạ. Thóc Nâu có nghĩa là gạo Thóc nâu đăy, anh có biết không? Tôi luôn nghĩ rằng nước Việt Nam ở trong tôi, lịch sữ, văn hóa, và dân tộc luôn chảy trong huyết quản tôi và ngược lại tôi là ḍng sống tiếp nối của tiền nhân tôi đă un đúc nên tôi thế th́ đương nhiên tôi phải là một tài săn vô giá của đất nước tôi anh ạ. Không thể v́ khác quốc tịch, khác chủ nghĩa mà tôi trở thành tài săn vô giá của nước người được, có phải thế không anh Trần Khuê?
Tôi c̣n một điểm thắc mắc nhỏ thôi mong anh giải thích hộ tôi khi anh viết: ỏ Cần phải bảo vệ bản sắc dân tộc và phải phát huy truyền thống văn hóa dân tộc. Nhưng bản sắc dân tộc là ǵ? Phân loại truyền thống theo tiêu chí nào? Chưa rơ nên chưa nhất trí?
Tại sao lại nghịch lư thế nhẩy? Đúng lư ra, đúng theo logic tam đoạn luận th́ chúng tôi những người Việt sống ở nước ngoài mới cần phải bảo vệ bản sắc dân tộc và phải phát huy truyền thống dân tộc để không bị lai căng, mất gốc v́ có quá nhiều dân tộc và văn hóa khác nhau cùng chung sống với nhau trên một mảnh đất xa lạ không phải là Việt Nam, cùng nói một ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ không phải là tiếng mẹ đẻ với nhau đó là: Anh ngữ( tôi đếm thấy có hơn hai trăm dân tộc và hơn hai trăm sắc thái văn hóa khác nhau ở Hoa Kỳ chưa nói đến những nước khác). Thế mà chúng tôi lại không có vấn đề khẩn thiết như các anh đang ở trong nước. Bản sắc dân tộc Việt càng ngày càng được phát huy và phát triễn trên khắp năm châu bốn bể. Ngược lại các anh đă và đang được sống trên quê hương đất tổ của cha ông chúng ta. Các anh đă được ưu đăi như thế mà không ǵn giữ được nề nếp gia phong th́ tội thật đáng chết đăy. Ai đă làm tha hóa cả một dân tộc, để bây giờ từ trên xuống dưới ai cũng vọng ngoại, ai cũng lai căng, ai cũng trên không chằng dưới không rể? Mọi ngụy biện, dối trá bây giờ phải vất vào sọt rác hết anh ạ, đốt cháy thành tro than để cho mặt chó chúng nó trở thành cát bụi đi anh ạ. Cần ǵ nữa. Tuổi thơ của anh đă bị ăn cắp. Tuổi trẻ của anh đă bị vùi dập. Tuổi đời của anh chỉ bằng một đống rác vụn. Tuổi già của anh chỉ biết quắc quay ngơ ngác. Anh đă để lại được những ǵ cho thế hệ con cháu của anh mai sau ngọai trừ một đống rác đầy độc hại cao ngất trời xanh mà có thể phải đến hết mấy ngàn năm sau mới rữa sạch. Đau đớn là thế. Nhọc nhằn đầy tủi nhục là thế. Chúng ta hăy cùng nhau cúi đầu chân thành sám hối trước toàn dân v́ những lổi lầm mà cha anh chúng ta đă phạm, anh nhẩy!
Chờ thơ trả lời của anh. Chào thân ái.
Dương-Thị Phương-Hằng
-- Kẻ Sĩ Bắc Hà (ke_si_bac_ha@yahoo.com), October 30, 2004