CHUYỆN DÀI "XĂ HỘI CHỦ NGHĨA"greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
Post LạiCHUYỆN DÀI "XĂ HỘI CHỦ NGHĨA" (LÊN MẠNG Thứ hai 11, Tháng Mười 2004) Trường Sơn DHN (VNN)
CON NGƯ?I MỚI XĂ HộI CHỦ NGHĨA !
Từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, sau khi tiến chiếm xong Miền Nam, Cộng sản Việt Nam thường tỏ ra rất là tự kiêu tự đắc với ư thức hệ cộng sản của ḿnh, mặc dầu đó là một chủ nghĩa Mác Lê, một chủ nghĩa ngoại lai của đệ tam quốc tế cộng sản, v́ lúc bấy giờ Lê Duẩn và cả ban lănh đạo đảng vẫn c̣n luôn luôn là đệ tử và tay sai rất trung thành của Liên Xô vĩ đại ! Họ phải tiếp tục chương tŕnh bành trướng xuống cả Miền Đông Nam Á Châu theo lệnh và dĩ nhiên theo đúng kế hoạch của quan thầy Liên Xô mà Hồ chí Minh đă nhận lănh trước khi về nước, cướp chánh quyền ở Việt Nam vào mùa thu năm 1945.
Quyết tâm đầu tiên của họ là phải "cải tạo" Miền Nam Việt Nam thống nhất với Miền Bắc về mặt ư thức hệ. Do đó họ biến ngay lănh thổ Miền Nam thành những "ốc đảo" trong đó dân chúng Miền Nam Việt Nam cũng như cả triệu quân cán chính đi tù lao động khổ sai khắp các miền của đất nước đều được nhồi sọ với những khẩu hiệu thật kêu như "Lao động là vinh quang", "tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xă hội", hay phải nhanh chóng cố gắng học tập cải tạo để trở thành "con người mới xă hội chủ nghĩa" v.v....
Đến ngày hôm nay thời gian đă qua gần suưt soát 30 năm dài rồi, gần 30 năm ngự trị trên cả nước Việt Nam thống nhất từ Nam chí Bắc với một chế độ xă hội chủ nghĩa, công an trị hà khắc, độc tài, khát máu... Ba chục năm "tiến mạnh tiến nhanh lên xă hội chủ nghĩa" nhưng con người mới xă hội chủ nghĩa đâu chưa thấy, mà chỉ thấy từ Nam chí Bắc chỉ có 2 giai cấp:
- "Giai Cấp Thống Trị" gồm trên một triệu đảng viên, cán bộ các cấp từ trung ương đến tận địa phương xă ấp, từ khố rách áo ôm thuộc giai cấp đấu tranh bần nông đă tiến lên thành triệu phú, với xe hơi nhà lầu, nhà cao cửa rộng, từ giai cấp bần cố nông đă tiến thật nhanh lên hàng "Phú Địa Hào" (không có "Trí"), nhờ thẳng tay bóc lột , và đục khoét từ công qũy đến tiền viện trợ của nước ngoài, lại thêm hối mại quyền thế với đủ kiểu tham nhũng, hối lộ v.v.... Trên nguyên tắc và đúng theo ư thức hệ Mác Lê th́ đây là những giai cấp thù nghịch với giai cấp bần nông mà Cộng sản Việt Nam đă ra công tiêu diệt trong chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất ở Miền Bắc trong thập niên 50... theo lệnh của các quan thầy Stalin và Mao trạch Đông. Bây giờ th́ từ lớp áo vải thô và bộ mặt cộng sản của hậu bán thế kỷ 20, lớp "con người mới xă hội chủ nghĩa" của thế kỹ 21 đă được biến đổi hoàn toàn từ thể chất đến tinh thần, biến thành bộ mặt Địa chủ, Phú Ông và cường Hào trong lớp áo nhung lụa xă hội chủ nghĩa. Quả thật không sai! Đúng là mẫu "con người mới xă hội chủ nghĩa"!!
- Giai Cấp Bị Trị gồm gần 80 triệu dân đen, về mặt tinh thần sống không có chút tự do tối thiểu nào của một con người, về mặt vật chất tưởng là tiến lên làm con người mới xă hội chủ nghĩa là phải được ấm no hạnh phúc, có ngờ đâu cứ theo đà tiến càng ngày càng thụt lùi vào thời kỳ đồ đá trong suốt 15, 16 năm trường... trong chiến dịch "ngăn sông cấm chợ", từ 75 cho đến hết thập niên 80. May mà quan thầy Liên Xô sụp đổ th́ mới bắt đầu thở được nhẹ nhàng đôi chút với không khí "đổi mới" (pedestroika), tuy ăn chưa đủ ngon nhưng cũng có được chút áo quần thay đổi....
Vậy chúng ta hăy thử quan sát một vài h́nh ảnh, thử xem một vài hiện tượng của lớp "con người mới xă hội chủ nghĩa" mà đảng và Nhà Nước đă ra công đào tạo trong gần 30 năm nay từ sau ngày 30 tháng 4 1975, xem họ đă tiến đến đâu đối với mẫu đời sống ở Miền Nam Việt Nam trước 1975:
Thanh thiếu niên của Bác : Ăn Chơi Đàng Điếm..... và Đua Đ̣i....
Có chút tiền rủng rỉnh trong túi, lớp "phú ông mới" mà nhất là con cháu của các "cấp lănh đạo" trở thành giới lănh đạo trong giới ăn chơi phù phiếm trong xă hội, chạy theo mọi thói hư tật xấu của thời đại, từ các tiệm nhảy, quán karaokê, các quán cà phê đèn mờ, đến các động "gái gọi", tiêu pha vung vít hằng đêm từ 1000 Mỹ kim cho đến mươi mười lăm cây vàng là thường ! (toàn xài đô la xanh và vàng cây để khỏi gánh bạc "Cụ Hồ" theo chi cho quá nặng và vướng vít tay chân). Lại c̣n nạn phá làng phá xóm như "đua xe gắn máy" rầm rộ ở các thành phố mà lực lượng công an và an ninh không thể và không dám dẹp hay bắt bớ người nào.... Dĩ nhiên bọn "cậu ấm C.Ô.C.C." nầy (Con Ông Cháu Cha) không bao giờ chịu đến trường, v́ họ quan niệm thuyết "hậu duệ xă hội chủ nghĩa sẽ do cha truyền con nối" không cần phải học hành ǵ cũng có "quyền", có "lực" và sẽ có Đô la trong tay!
C̣n giới nữ lưu th́ sao? Ít nhất họ cũng phải có cả 2 bộ áo truyền thống cho lễ cưới, một áo dài làm lễ gia tiên và một áo đầm "xoa rê" hở ngực hở lưng, dành cho buổi tiệc. Có cô dâu c̣n liều mạng, mặc bộ "xoa rê" của một hăng nổi tiếng trên thế giới, chỉ tính riêng tiền thuê cũng phải chục triệu ! Hoặc mua luôn bộ váy có đính pha lê ǵ đó cũng tới 15 triệu !
Vài năm trở lại đây c̣n có phong trào chụp h́nh trước ngày cưới, ai cũng ráng tậu cho ḿnh ít nhất một cuốn album cho bằng chị bằng em, chụp ở tiệm, chụp ngoài công viên hay nhà bảo tàng ǵ đó, cầu kỳ hơn th́ ra băi biển có núi có mây mới đúng điệu nghệ... Tiền ơi là tiền !
Lại c̣n mục trang điểm nữa! Mà phải trang điểm theo kiểu Âu châu, Mỹ châu hay theo kiểu "hoa hậu"... mất vài triệu đồng có là bao !
Sau đó lại c̣n xe hoa nữa ! Phải là xe mui trần , đời mới màu đỏ rực với giá thuê khoản 30 Mỹ kim / giờ, dù là mùa đông hay mùa hè nắng gắt hay mưa dầm, mặc kệ, miễn là đúng theo thời trang của con người mới xă hội chủ nghĩa!
Trong lúc đó th́ ngoài xă hội đầy rẫy gái làng chơi, bán dâm khắp nơi, từ thành thị cho đến thôn quê. Chúng ta hăy xem qua môt vài h́nh ảnh đáng sợ sau đây của chủ nghĩa xă hội.
Phần lớn gái măi dâm là những cô gái miền thôn quê, qui tụ về các thành phố ở Miền Nam là các cô gái từ Miền Tây. Họ trôi dạt tứ phương từ những quán bia, quán cà phê, karaokê ôm ở Vũng Tàu, Biên Ḥa, B́nh Dương, Nha Trang. Điển h́nh là cô Yến Linh, quê ở Đồng Tháp tuy mới 21 tuổi nhưng đă được bốn năm "thâm niên" phục vụ đàn ông. Năm đầu ở những quán cà phê ôm trên đường B́nh Giả (Vũng Tàu) sau đó trôi dạt lên các quán bia ôm ở Biên Ḥa và cuối cùng lên ở các "cḥi bán dâm" bên đường lộ thuộc thị trấn Gia Ray (tỉnh Đồng Nai). Cô thuê mái cḥi sống chung với 2 cô gái khác cùng nghề "bán trôn nuôi miệng". Ban ngày các cô ở nhà ngủ, đêm xuống, các cô như những "bông hoa độc nở nhụy về đêm" chào mời khách đi đường.
Theo VNExpress của nhà nước th́ trên khúc đường chỉ vài cây số, có những căn "cḥi bán dâm" mọc lên nhan nhản với những ánh đèn màu nhấp nháy mời gọi được gắn trước cḥi. Đó là những quán nước chuyên chứa gái măi dâm phục vụ cho khách qua đường và cho cả đàn ông, thanh thiếu niên ở địa phương. Trong những cḥi tranh lụp xụp được dựng lên tạm bợ và không tên tuổi dài dài bên bờ lộ, chỉ có vài chiếc ghế bố, hai ba chiếc vơng cho khách nghỉ mệt. Các em trong trang phục hở hang hoặc đồ ngủ, cũn cỡn ngồi nằm trên vơng đợi khách.
Hoạt động ở đây diễn ra thật là táo bạo. Họ "đi khách ngay tại chỗ", thành phần nầy thường là những quan chức. Đây là loại "gái già", c̣n các em trẻ sau khi thỏa thuận xong giá cả họ dẫn nhau vào ngay những cḥi gần đó...
Đời sống lang thang... bụi đời....
Bây giờ chúng ta hăy xét qua đối tượng "dân chúng" xem một vài mẫu người điển h́nh đă "bị cải tạo để biến thành con người mới xă hội chủ nghĩa" trong gần 30 năm qua xem sao ?
Đây là một số h́nh ảnh trai trẻ nam nữ từ thôn quê nghèo đói đổ về thành thị kiếm sống... lang thang nơi vỉa hè, đầu đường xó chợ mà Nhà Nước không sao kiểm soát hay dẹp nổi.
Cả nước hiện có 20,541 trẻ em sống lang thang, bụi đời trên các thành phố để tự mưu sinh. Đây là con số được Ủy Ban Dân Số, Gia Đ́nh và Trẻ Em CSVN đưa ra trong cuộc họp năm 2003 ở Sài G̣n nhằm t́m giải pháp để "đưa trẻ lang thang trở về ḥa nhập với gia đ́nh và cộng đồng". Theo con số được nêu ra trong phiên họp, thành phố Sài G̣n có 6,563 trẻ lang thang, Hà Nội có khoảng 7000 trẻ lang thang, Kiên Giang có 3,000 trẻ. Ba bốn năm trước, có lúc thành phố Sài G̣n cho hay trẻ lang thang ở đây có lúc lên hơn 10,000 em. Tất cả đều là con em trong các gia đ́nh nghèo khổ miền quê phải ra thành phố t́m cách tự mưu sinh. Có những làng ở tỉnh Quảng Ngăi, cả người lớn đến trẻ con đều phải vào Sài G̣n hay các thành phố lớn để t́m việc làm. Trong làng chỉ c̣n một ít người già cả ở lại giữ nhà. Trẻ con làm đủ thứ công việc, từ đánh giày, bán vé số, nhặt rác, bán hàng rong, phụ việc dọn dẹp, khuân vác ở các chợ hay các cửa hàng, ăn xin, hay bất cứ loại công việc ǵ có thể giúp chúng mưu sinh. Đêm ngủ ở gầm cầu hay vỉa hè. Nhiều trẻ em bụi đời, trai cũng như gái từng là nạn nhân của các vụ lạm dụng t́nh dục. Các con số thống kê của Công An CSVN nói rằng các trẻ em phạm pháp có nguồn gốc là trẻ lang thang
Ngoài ra Hà Nội đang đề ra kế hoạch thu gom vào một chỗ để kiểm soát trước khi đuổi họ về nguyên quán khoảng 3.000 người lang thang như xin ăn, tàn tật lê lết và những người hay đeo bám khách du lịch, người bị bệnh tâm thần lang thang và những người ngoài tỉnh đang kiếm sống ở Hà Nội. Nhưng theo báo Thanh Niên th́ trong suốt 3 năm nay không có một trường hợp nào được thu gom v́ Trung Tâm Bảo Trợ Xă hội ở huyện Ba V́, Hà Tây chỉ có 400 chỗ th́ làm sao chứa được trên 6, hay 7 ngàn người? Theo Bộ Lao Động Thương Binh và Xă hội th́ những người lang thang kiếm sống và tự do di trú là rất nguy hiểm về tệ nạn xă hội, cho nên giải pháp mà Hà Nội muốn áp dụng, bắt người chỗ nầy đưa vào chỗ kia chỉ là "giải pháp t́nh thế, không triệt để". Đó là chỉ nói riêng về Hà Nội, ngoài ra các tỉnh trên cả nước đều có nhận công văn yêu cầu "lên danh sách và tập trung tất cả những người lang thang, xin ăn, hay đang kiếm sống tại thành phố."
Trong lúc đó , theo đài VOA th́ sau một cuộc hội thảo 4 ngày tại Hà Nội do các cơ quan Liên Hiệp Quốc và tổ chức thiện nguyện bảo trợ, 150 thiếu nhi Việt Nam đă gởi đến chánh quyền một bản thỉnh cầu gồm 15 điểm, hối thúc Nhà Nước phải bảo vệ giới trẻ Việt Nam tránh khỏi nạn mua bán trẻ em và lao động thiếu nhi, đang là một tệ nạn xă hội rất nghiêm trọng tại Việt Nam.
Đảng viên, Cán bộ, Công viên chức: Hối Mại Quyền Thế...
Nói tới "hối mại quyền thế", hối lộ , tham nhũng.... th́ cả 80 triệu dân trong nước ai cũng biết và ai cũng phải "ngả mũ cúi đầu" chào thua !! Ngoài 160 sắc thuế chánh thức của Nhà Nước không kể, th́ từ tỉnh, thành phố đến tận xă ấp, đảng viên cán bộ cấp nào ở chánh quyền cũng có thể tùy tiện chế ra mọi thứ thuế gọi là "theo nhu cầu địa phương", gọi là để có thêm ngân sách chi dụng". Nhưng có vào ngân sách hay không? và ai chi dụng ? chi dụng cách nào ? th́ chỉ có Trời mới biết! Mà đảng viên cộng sản ở các cấp đă "thay Trời" thu tóm tất cả. Và người dân đen thấp cổ bé miệng chỉ biết cúi đầu vâng lịnh dưới họng súng và lưỡi lê mà thôi. C̣n chịu không nỗi th́ tự động bung đi khỏi địa phương mà sống! Một cựu đảng viên cộng sản thời thập niên 30 ở quận Cai Lậy, Tỉnh Tiền Giang, có lần đă công khai buộc miệng than với tác giả (1991) rằng:
-
-- (Viet_Nam@Quê-Hương.govt), November 19, 2004
Phần 2 :- "Hỏng rồi, suốt cả đời đấu tranh ḿnh chỉ mong diệt hết bọn cường hào ác bá chuyên bóc lột nhân dân, cho nhân dân đỡ khổ. Độc lập thống nhất rồi, tưởng là sẽ thoát được ách bóc lột, sưu cao thuế nặng, nào dè giải phóng nhân dân khỏi bọn bóc lột nầy lại gặp phải bọn "siêu bóc lột khác", c̣n bóc lột dữ dằng hơn, c̣n siêu đẳng hơn nữa. Giờ đây ngay bản thân ḿnh vốn là một cựu đảng viên trên 50 tuổi đảng, một nông dân nghèo mà giải phóng rồi lại c̣n nghèo mạc rệp v́ sưu cao thuế nặng của bọn cầm quyền mới, của bọn đảng viên mới, c̣n nặng gấp trăm lần hơn trước! Phí cả một cuộc đời bốn năm chục năm đấu tranh gian khổ!"
Đó là chỉ mới nói tới: "thuế". C̣n nhiều loại thuế "bán công khai hay bí mật" nữa, đó là nạn "lót tay", hay "hối lộ" mà cả nước ai cũng "biết mà vẫn phải bóp bụng chịu", nếu muốn sống yên!
Cho nên tất cả các đảng viên các bộ, công chức các cấp của chế độ, hàng mấy triệu "con người mới xă hội chủ nghĩa" nầy cứ phải bám sát, không dám rời khỏi quyền lực. Và v́ thế mà hậu quả tai hại là một số lớn nông dân nghèo muốn tránh nạn bị bóc lột nên bắt buộc phải xa rời gia đ́nh và đồng ruộng, t́m đường ra thành phố lang thang kiếm sống qua ngày.
Đục khoét của công và bóc lột dân chúng chưa đủ, lớp cán bộ đảng viên nầy lại c̣n t́m mọi cách "ăn chận ăn bớt" mà giới thanh tra Nhà Nước gọi là "rút ruột" tiền viện trợ của nước ngoài qua các dự án phát triển đất nước do hệ thống tài chánh và ngân hàng thế giới tài trợ. Cầm được tiền viện trợ là tiêu xài vung vít, chia nhau bỏ túi riêng. Bằng cớ là hồi đầu năm, Chánh Thanh Tra Nhà Nước CSVN ông Quách lê Thanh, trong một cuộc tiếp xúc với báo chí đă nh́n nhận rằng: "quan chức các cấp chia nhau ăn cắp hơn 1 tỷ Đô la chỉ trong lănh vực xây cất các công tŕnh hạ tầng cơ sở ở nông thôn. Nhiều dự án đă bị "rút ruột" hơn 80 % không phải là họa hiếm".
Ông Chánh Thanh Tra nầy c̣n nói rơ: - " Chỉ mới kiểm soát được 117 dự án, đă thấy quan chức đảng viên ăn cắp mất 2 triệu 2 Đô la, v́ t́nh trạng quyết toán khống, kê khai khống số lượng và đơn giá vật tư, thiết bị xử dụng, nâng khống giá trị vốn đầu tư thực hiện. Họ không sợ thanh tra kiểm soát v́ đă có "dù" che từ cấp trên, và tất cả đă kéo bè kéo cánh bao che cho nhau từ cấp trung ương trở xuống để rút ruột tiền viện trợ...." (báo Tuổi Trẻ ngày 8/10/02)
Ông c̣n xác nhận là "Đă nhận được nhiều văn bản can thiệp của một số Thứ Trưởng, Bộ Trưởng... yêu cầu không nên thanh tra công tŕnh nầy, công tŕnh kia..."
Giới kinh tế thị trường theo định hướng xă hội chủ nghĩa": Một viên chức Sở Thuế tại Sài G̣n cho biết: ở Sài G̣n có khoảng 30 Giám Đốc hoặc đại diện pháp lư cho Giám Đốc Doanh Nghiệp... thuộc loại "bất b́nh thường": - Bà Giám Đốc, Đại diện Pháp Lư cho công ty cổ phần Ngọc Châu: Không biết chữ ! Khi phải kư bất cứ giấy tờ ǵ bà chỉ có thể lăn tay. - Ông Giám Đốc công ty trách nhiệm Ḥa Cát, quận 10: là một đối tượng h́nh sự, nghiện thuốc phiện nặng. - Ông Giám Đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Bảo Minh ủy quyền cho Phó Giám Đốc toàn quyền điều động công ty trong công tác kinh doanh. C̣n ông th́ tự ư cắt bỏ mọi công tác, đi khỏi nơi đăng kư kinh doanh và rời bỏ nơi cư ngụ. - Có 5 công ty (Tân Hải Dương, Tân Hải Vân, Hoàn Thành, Thuận Long và B́nh Giang) đă mua 12 quyển hóa đơn thuế Giá Trị Gia Tăng, gồm 600 tờ đơn khai thuế để có thể được bồi hoàn thuế. Dù cả 5 công ty nầy không kinh doanh ǵ, dù không buôn bán làm ăn ǵ... nhưng họ vẫn kê khai số hàng hóa mua vào (231 tỷ đồng) với tiền thuế Trị Giá Gia Tăng là 15 tỷ đồng. Với việc kê khai lươn lẹo nầy, Cục Thuế đă làm thủ tục để bồi hoàn cho họ 1 tỷ 2 đồng. - Cũng như vậy đă có hàng trăm công ty, sau khi đă nộp đơn xin thành lập, đă tự dưng biến mất cùng với các cuốn sổ hóa đơn khai thuế Trị Giá Gia Tăng. Mục đích của họ chỉ là có được các cuốn sổ khai thuế nầy để bán chợ đen cho các công ty khác, kể cả tư nhân; nhất là các công ty quốc doanh, để các cơ sở nầy khai gian số lượng hàng hóa nầy "rút ruột" Nhà Nước qua h́nh thức bồi hoàn thuế.
Đă có hằng trăm tỷ đồng từ ngân sách Nhà Nước đă bị thất thoát qua các việc khai gian nầy. Dĩ nhiên, "với sự tham gia tiếp tay của các cán bộ, đảng viên, quan chức các cấp từ trung ương đến địa phương. Chỉ tính riêng cho một tỉnh Thái B́nh, đă có một tổ chức do tên Trần văn Sở cầm đầu, làm giả mạo hồ sơ chứng từ, để rút ruột Nhà Nước trên 10 tỷ đồng, với 7 công ty ma và thương vụ ma, có sự tham gia tiếp tay của các cấp cán bộ thuế từ trung ương đến địa phương.
Cảnh sát và Cảnh sát Giao Thông: thâu Tiền Măi Lộ...
Măi lộ có nghĩa là bán đường. Ai bán đường ? Dĩ nhiên là cảnh sát! Đây là số tiền mà báo Thanh Niên trong nước gọi là tiền ăn hối lộ một cách công khai của cảnh sát và cảnh sát giao thông. Ở Việt Nam ngày nay nói tới cảnh sát hay cảnh sát giao thông th́ giới tài xế các loại xe đ̣ hay xe vận tải hàng hóa ai cũng biết ngay tới tiền măi lộ, tức là số tiền phải nộp cho cảnh sát để hoặc được phép đậu xe để xuống hàng, rước khách,v.v... hoặc xe được qua khỏi trạm kiểm soát nào đó của cảnh sát. Trạm kiểm soát nầy có khi cố định, có khi lưu động xuất hiện bất thần ở bất cứ một điểm nào đó trên xa lộ.
Tờ báo nầy cũng "phân trần giùm" rằng có lẽ Cảnh sát tham nhũng v́ lương quá thấp. (Lương cảnh sát và cảnh sát giao thông mỗi tháng khoảng 60 Mỹ kim, lương thượng sĩ dưới 100 Mỹ kim). Nhưng câu hỏi được đặt ra là có phải thực sự v́ lương thấp nên mới dẫn đến việc măi lộ hay không? V́ với mỗi cú "măi lộ" họ kiếm được từ 3 đến 10 Mỹ kim, và mỗi ngày ăn được trên dưới 50 cú. Chia chác trên dưới xong, mỗi người cũng bỏ túi riêng được mỗi ngày vài mươi đô la Mỹ.
Theo Quỹ Tiền Tệ Quốc tế (IMF) th́ lương thấp chỉ là một yếu tố rất phụ, thứ yếu so với các yếu tố khác như không có tự do mậu dịch, luật lệ cấm đoán các sinh hoạt kinh tế, chính sách có ưu đăi, không công bằng,v.v...
Theo các đảng viên, cán bộ và công viên chức Nhà Nước th́ hối lộ và măi lộ là một thứ bồi dưỡng chính thức cho tất cả các loại quan chức của Nhà Nước kể cả công an và cảnh sát. Tuy nhiên xét cho cùng nếu lương cảnh sát (hay của Hải Quan) quá ít như vậy, tại sao mấy cậu cứ đâm đầu vào các nghề đó? Có khi c̣n phải hối lộ mới được vào làm các nghề ít lương đó.
Chỉ có một câu trả lời duy nhất là "họ vào các ngành đó để ăn "hối lộ", để ăn tiền "măi lộ" chớ không phải để ăn lương, v́ họ quan niệm lương Nhà Nước không là cái thá ǵ đối với họ! Do đó lương thấp không ảnh hưởng ǵ đến "măi lộ" mà Nhà Nước có tăng lương cũng không thể giảm được "măi lộ". V́ các tài xế có chung tiền "măi lộ" th́ mới tránh được các luật lệ vô lư của Nhà Nước đặt ra. Thí dụ như: ở bến bốc dỡ hàng lại vô lư có nhiều bảng cấm đậu xe bắt buộc các tài xế xe vận tải phải chung tiền cho cảnh sát th́ mới mong được cho xe đậu để bốc dỡ hàng hóa xuống được. Thí dụ như Quyết định của ông Bộ trưởng Giao Thông Vận Tải giới hạn chiều cao của các loại xe là 4.2 thước. Mới nghe th́ có vẻ b́nh thường quá, nhưng thật tế nó thật là "vô lư". Khoảng cách từ mặt lộ lên tới gầm cầu ở Việt Nam là 4.5 thước, (th́ cứ cho ghi 4.5 thước trên thành cầu đi). Quan trọng hơn nữa là con số 4.2 thước gây cản trở rất lớn cho kinh tế, v́ loại xe vận tải chở containere 40 feet thông thường nhất có chiều cao 4.3 thước, vừa đủ để bị phạt! Do đó Luật vô lư như vậy sẽ "bắc cầu" cho phép cảnh sát giao thông có điều kiện ăn tiền "măi lộ". Và "măi lộ" như vậy tính ra c̣n ít hại hơn cho nền kinh tế quốc gia hơn là cấm xe vận tải container có chiều cao quá 4.2 thước. Và nếu luật 4.2 thước nầy c̣n th́ có tăng lương cảnh sát đến đâu, người ta vẫn cứ phải nộp tiền măi lộ và cảnh sát hay cảnh sát giao thông vẫn cứ phải bỏ túi... Và đây cũng là một trong những bộ mặt điển h́nh của loại "con người mới xă hội chủ nghĩa !
-- (Viet_Nam@Quê-Hương.govt), November 19, 2004.
Phần Kết :BĂNG ĐẢNG XĂ HộI ĐEN
Lại c̣n một bộ mặt mới của con người mới xă hội chủ nghĩa nữa ! Đó là có nhiều loại băng đảng xă hội đen khắp nước. Theo báo Thanh Niên th́ các băng đảng xă hội đen đang hoành hành khắp nơi trên cả nước. Điển h́nh là băng đảng của Năm Cam, tay chân của Mai chí Thọ, người vừa bị xử tử h́nh và không t́m thấy xác đâu cả sau khi bị hành quyết (?). Báo Thanh Niên chỉ đưa ra một vài ví dụ nho nhỏ thôi, như tại quận B́nh Thạnh. Sài G̣n: "Một thanh niên bị đâm thủng tim, một Việt kiều Mỹ bị chém đứt bả vai ở khu vực B́nh Thạnh, Sài G̣n trong hai ngày cuối tháng 3 và đầu tháng tư, 2004. Trước đó không lâu, 3 người bị thương trong vụ thanh toán đêm Valentine và bar Phi Thuyền bị quấy rối". Cũng theo tờ báo nầy, vào lúc nửa đêm 31/3, anh Nguyễn Minh Hiếu đang ngồi trên xe máy trước cửa nhà ḿnh (số 334/36B Phan Văn Trị, phường 11) th́ thấy người quen đi tới. Đôi bên trao đổi vài lời, trong đó người kia nói: "Mày biết tiền này không phải là của tao", rồi bất ngờ rút dao trong người đâm thẳng vào tim Hiếu. Dân chúng sững sờ, vội xúm xít đưa nạn nhân đi cấp cứu. Thừa cơ gă côn đồ âm thầm biến mất. Khoảng một tuần sau, kẻ thủ ác đầu thú. Hắn là Hồ Nhật Thiện, ở 222 Phan Văn Trị. Theo lời khai hung thủ, nguyên nhân giết người chỉ là nợ nần cá nhân 10 triệu đồng. Tuy nhiên, đằng sau lời khai nhận tội đó lại có bóng dáng những ông chủ loại "bố già", bởi Thiện trước khi ra tay đă nói với nạn nhân: "Mày biết tiền này không phải của tao". Các nguồn tin ở khu vực này cho thấy kẻ giết người liên quan đến hoạt động của các băng nhóm giang hồ Tuấn "Than", Trung "Mập", Năm Trọng, Mười Cối,v.v... Lănh địa của chúng trải dài khắp tuyến Phan Văn Trị - Nơ Trang Long. Do đó nhiều khả năng Thiện chỉ là con tốt ra mặt khi thanh toán con nợ và nhận tội thay đàn anh. Và đây là cách hành xử giang hồ để đàn anh của Thiện dằn mặt các con nợ khác. Đêm 4/4, khi Việt kiều Mỹ tên là Trần Bảo (tạm trú phường 19 quận B́nh Thạnh) trên đường Phan Văn Hân về nhà th́ bị 2 kẻ lạ mặt đi xe gắn máy tấn công. Chúng dùng mă tấu dài khoảng 1 thước, chém từ đỉnh đầu phía sau lưng nhưng bị trượt làm đứt bả vai. Nạn nhân cho biết, 15 phút trước đó, Bảo và Nhật đến uống nước tại quán cà phê 107 Nguyễn Cửu Vân để gặp chủ quán tên Kiệt, nhưng không được. Bảo đă buông lời trêu ghẹo một tiếp viên ở đây rồi ra về. Cho đến nay, 4 vụ án ở quận B́nh Thạnh vẫn c̣n quẩn quanh trong giai đoạn điều tra.
Tạm kết:
Hầu hết các bà "mẹ chiến sĩ", điển h́nh nhất những người ở vùng Hóc Môn Bà Điểm, Đức Ḥa Đức Huệ, Hớn Quản, Lộc Ninh, Ba Rài (Cai Lậy),v.v... những người đă từng coi thường sinh mạng của bản thân và gia đ́nh ḿnh bất chấp hiểm nguy trong công tác nuôi dưỡng, dấu giếm hay yểm trợ hết ḿnh các "lănh đạo đảng" và "lănh đạo kháng chiến", hay các kháng chiến quân trong thời kỳ "kháng Pháp hay chống Mỹ" trước 1975... th́ giờ nầy họ đă quá hối hận v́ lớp cán bộ đảng viên cộng sản trong chánh quyền hiện tại đă lên mặt dùng uy quyền để hiếp đáp, bóc lột và cướp đất đai, cướp ruộng vườn của họ. Nên họ đă bất chấp mọi thứ, bỏ công năm lần bảy lượt ra tận Hà Nội, đến thẳng Ba Đ́nh hay ngay Quốc Hội để kêu cứu nhưng chưa có lần nào gặp được bất cứ một người nào trong Lănh đạo đảng hay lănh đạo chính phủ và Nhà Nước dù họ đói khát chịu rét mướt để ăn dầm nằm dề hằng tháng ở đó cũng vậy! T́nh đồng bào ở đâu? T́nh người ở đâu ? Ân nghĩa ở đâu?
Đối với nhóm "mẹ chiến sĩ" hay những "ân nhân của lănh đạo kháng chiến, lănh đạo Mặt Trận GPMN và các chiến sĩ kháng chiến quân", ân nhân của đảng... mà các "ông cộng sản Việt Nam" c̣n đối xử quá tàn tệ và quá lạnh nhạt như vậy th́ liệu đối với "nhân dân" không là cái thá ǵ với đảng, th́ c̣n ra sao nữa? Cho nên để tạm chấm dứt ở đây tác giả xin chỉ đưa ra một h́nh ảnh đau thương của những bà Mẹ chiến sĩ trên đây ra để độc giả nhận xét rơ về "con người cộng sản Việt Nam", và nhất là về những "con người mới xă hội chủ nghĩa" đă được đảng ra công bỏ sức đào tạo, sau gần 30 năm cướp được Miền Nam Việt Nam theo lệnh của các quan thầy Liên Xô và Trung Cộng.
Th́ ra chỉ có Quyền Lực và Đô La mà thôi!
Tiểu bang Washington đầu thu năm 2004 Trường Sơn DHN
-- (Viet_Nam@Quê-Hương.govt), November 19, 2004.
September A, 1976A Trip To South Viet Nam in 1976
Last month we revealed how The New York Times Magazine had foisted off onto the public a rosy report on conditions in Vietnam written by U. N. official Alessandro Casella, hiding behind the pseudonym, Max Austerlitz.
The Times has stated that it was a violation of its own rules to print the article under a false name without indicating that it was a pseudonym, but it defended the article on the grounds that it was consistent with other reports about conditions in Vietnam. We did not agree, and we showed that the article was not consistent with stories written by reporters for The New York Times.
In the first week of August the last remaining Americans in Saigon were finally permitted to leave. They had been trapped there for over a year, having failed to get out when our troops evacuated for one reason or another. Some had wanted to stay. Others had simply not been able to leave.
The emergence of these people with first-hand experience provided our media with a wonderful opportunity to tell the American people what had happened in Vietnam since the communists took over. News from Indochina has been quite sparse for the past year and a half. The media have explained the scarcity in terms of their inability to get correspondents into Vietnam. Here was a rare opportunity to pump a large number of people who had been right on the scene for information. The opportunity was largely muffed.
"They're Dying Like Flies"
Credit must be given to The New York Times for providing the most informative reporting about conditions in Vietnam based on the interviews with the released Americans. In a front-page story on August 2, The Times reported that Frederick Gulden, a Chicago architect who was among those released, said: "It's not a very nice place there these days. The authorities are sending people out to the countryside with no support, no food. There's malaria everywhere. They're dying like flies, and there's practically no Western medicines." Gulden said conditions in Saigon were bad and getting worse.
The Washington Post reported the latter statement by Gulden, but it did not tell its readers what he said about people dying like flies, and the absence of food and Western medicines. Rather than report that the authorities were sending people out to the countryside with no support, The Post said that several of the evacuees had said that the authorities were withholding food "in an attempt to tempt people into the countryside."
The Chicago Tribune also considerable shortened Gulden's statement, saying: "He also told of people 'dying like flies' from diseases and lack of medical facilities." The Tribune said nothing about lack of food and people being shipped out to the countryside without support.
The Times interviewed New Yorker Gerald Posner about living conditions, revealing that after paying 90 dong a month for his rent, Posner had 60 dong to meet his other living expenses. Sixty dong are worth about $12. Posner said that beef and pork cost nearly $5 a pound, and rice cost 45 cents a pound. Posner reported that he had eaten hamburger once, and that it had cost him two-days of food money.
The accounts of Gulden and Pomer were confirmed by Ford Thomasson, a power plant engineer, who was interviewed by KQED of San Francisco on August 9. Thomasson said that the biggest change since the communist takeover was in the food situation. He charged that all the good food had been shipped to Hanoi, along with vehicles and other goods left behind by the American forces. Asked about the daily life of the people, he said: "Well, there's no food. There's no clothing. And you have no place to go. Everything is closed. And you just sit there in your house and read books, if you can find any books to read. And that's all you can do."
Asked about the people who had formerly worked for the Americans, Thomasson said: "They are starving to death, and they-they are the ones that are being forced to go into the rice fields and work, because they don't have no money."
Thomasson was of the opinion that all the Vietnamese were unhappy, he said that the Viet Cong, the South Vietnamese communist troops, had all been shipped out of Saigon six months ago and that Saigon was now completely policed by North Vietnamese soldiers and specially trained North Vietnamese police. Thomasson had given up hope of finding his Vietnamese wife and adopted Vietnamese child. Choking up, he said he felt very sorry for the Vietnamese people, especially the children.
"The People are Better Off Now"
In contrast to these sad reports, at least one of the evacuees looked on the brighter side. The Times reported that Paul Horton, who formerly worked for the International Volunteer Services, said that the people were better off now. Horton said that the middle classes were poorer, but that there were more services available in health, education, etc. The Chicago Tribune quoted Horton as saying that he supported the communist revolution and that he had wanted to stay in Vietnam. The Times did not mention that.
Horton's statement that health services were better was not borne out by another evacuee. Maurice Bauhahn, who had also wanted to stay. The Chicago Tribune said Bauhahn, a medical technician, had applied for Vietnamese citizenship, but he never got a reply. He told The Times that all the good hospitals in Saigon now are used only to treat the military and communist cadres not the people.
The Washington Post tried hard to put conditions in the best light possible. Although we have the statements of Gulden, Posner and Thomasson about the serious shortage of food, The Post reported that none of the evacuees had had any trouble getting food or medicine. The Post said that for the right price, things were available, even American cigarettes. Unlike The Times they did not mention what the "right" prices were, nor did they describe the income levels of the people that had to pay those prices.
What of Civil Liberties?
To one who remembers the great interest of our media in the civil liberties of the Vietnamese people under the Thieu government, the most striking thing about the press interviews of the recent evacuees is the total lack of interest in civil liberties.
None of the stories we saw mentioned anything about political prisoners or the fate of the 70,000 to 100,000 former officials and officers who have been sent off to concentration camps. There was no mention of how much freedom is enjoyed by the press. Nothing was said about the existence of dissident activity or the measures taken to suppress it. No reporter thought to ask why it was that the people were so passive if conditions were so bad.
The only statements that touched on civil liberties dealt with the treatment of the Americans themselves. Gerald Posner said the police came around to check on him every few weeks and that he thought it prudent to put up a picture of Ho Chi Minh when they came. The Post said Frederick Gulden said he was never harassed in any way, but Ford Thomasson said the Americans were harassed. He said they were followed by armed soldiers everywhere they went, with all their movements noted. He said the communists were suspicious of all of them. They were all stripped and searched thoroughly at the airport when they left Saigon.
A Miserable Performance
Making a systematic analysis, AIM found that The New York Times reported 15 points of information about conditions in communist- ruled Vietnam on the basis of interviews with the recent evacuees. The Washington Post reported only eight, seven of which looked on the sunny side. The Chicago Tribune reported only six, even though one of the more articulate members of the group was from Chicago. The Washington Star reported only two items, using a truncated version of The Times' story. Time and Newsweek had nothing.
Network television ignored the story, but an impressive performance was turned in by Pamela Young of KQED in San Francisco. Her interview with Ford Thomasson produced a dozen points of information, since she was one of the few interviewers who showed much interest in finding out how the communist takeover had affected the lives of ordinary Vietnamese.
Confirmation of the sad story told by Ford Thomasson was provided, by implication, by a French journalist, Jean Lacouture. in an article in The New York Times on August 23. Lacouture had previously been in the forefront of those who had made no bones about their sympathy for the communist side in Vietnam. After a recent trip to South Vietnam, Lacouture said he had been haunted by a question one of his colleagues had raised two years ago: "Are we struggling so that the kind of regime we condemn in Prague will be imposed in Vietnam?"
Lacouture, noting how Hanoi has imposed its will on the South, says: "With rare exceptions, it is better for someone trying to preserve intact his admiration for a revolution not to know its victims." Having heard the charges about what is going on, he says: "They leave our hearts incurably sad."
It appears that those responsible for the totally inadequate reporting on conditions in Vietnam prefer that the American people not know the victims of the revolution. It might make them sad. It might even make them angry at those in the media who were responsible for convincing many people that life in Indochina would be better for most once the Americans got out, to paraphrase a headline in The New York Times on April 13, 1975.
What You Can Do
Having helped bring about tragedy for the people of Indochina, irresponsible elements in the media prefer to ignore conditions there while they mount new campaigns to undermine other governments targeted by the communists. They should be asked to focus at least as much attention on the suffering of the Vietnamese, Laotians and Cambodians as they give to the Republic of Korea, Chile, Rhodesia and South Africa.
The Washington Post and the TV networks were particularly deficient in reporting what could have been learned from the recent evacuees from Saigon. It is not too late for their story to be told. Here are some addresses you can write to.
Mrs. Katharine Graham, Chairman, The Washington Post, Washington, D.C. 20071 Mr. Richard S. Salant, President, CBS News, 524 West 57th St., N.Y.C., N.Y. 10019 Mr. Richard Wald, President, NBC News, 30 Rockefeller Plaza, N.Y.C., N.Y. 10020 Mr. William Sheehan, President, ABC News, 7 West 66th St., N.Y.C., N.Y. 10023 WHAT WILL CONGRESS ASK SCHORR?
The House ethics committee has voted to subpoena Daniel Schorr and three other journalists in connection with its inquiry into the leaking of the secret report of the intelligence committee. Schorr obtained a copy of the report and arranged for its sale to The Village Voice, which published it.
It is assumed that the ethics committee will ask Schorr where he obtained the copy of the secret report, and Schorr will refuse to divulge this information. If so, he might be held in contempt of Congress.
Some members of Congress are recommending against such a confrontation. The press would no doubt portray Schorr as a great martyr if a contempt citation were voted. A few years ago, the House refused to uphold a Commerce Committee contempt citation against CBS president, Frank Stanton, many members melting under the intense heat applied by this powerful television network. A similar campaign on Schorr's behalf can be expected.
Little purpose would be served by sending Daniel Schorr to jail. But the ethics committee certainly has the right and responsibility to question him. Schorr discredited himself in the eyes of many of his journalistic colleagues when it was learned that he had converted the secret government document into a marketable commodity with an undisclosed price tag attached. The proceeds were to go to a Reporters' Committee, not to Schorr personally, but that did not alter the fact that Schorr and some of his journalistic colleagues were trafficking in a secret government report for the purpose of financing a pet cause.
The media would like this aspect of the affair to be downplayed and forgotten. We are told time and again that Schorr "gave" the report to The Village Voice. On August 29, The New York Times thought of a new word. They said Mr. Schorr had "supplied" The Village Voice with a copy of the report.
One thing that the House ethics committee can and should establish beyond any shadow of a doubt is the way in which Schorr and his colleagues conspired to raise a substantial sum of money from the publication of the secret report. It has never been revealed just how much money was supposed to change hands. That information should be set forth in the public record. CBS has consistently refused to say just what role other CBS correspondents played in this transaction. That too should be made known.
These distinguished reporters might also be asked how they would react if government employees should regularly sell secret government documents to newspapermen or others with the stipulation that the money be paid to their favorite pet cause.
The best thing to do with Schorr is to make it perfectly clear just what he did. Few would defend that sleazy, secret deal. It would be a mistake to cause the public to lose sight of that in an argument as to whether he should be jailed until he is willing to say who gave him the secret document.
CBS SHOULD STICK TO REPORTING
There has been less criticism of television's coverage of the political conventions this year than in some previous years. In general, the networks were more content to report what was transpiring and less inclined to try to influence events.
However, at the Republican Convention, CBS correspondent Dan Rather at one point made a very noticeable attempt to create a news story. The effort failed, but it provides a good illustration of how reporters sometimes forget that their proper role is to report the news, not make it.
The story had broken that President Ford's campaign manager, Rogers Morton, had given an interview to a Birmingham paper, which suggested that the Republicans might be writing off "the Cotton South." This was on the eve of the convention vote on role 16(c), and the news story was said to be upsetting the Mississippi delegation, which had swung behind President Ford after keeping everyone in suspense for weeks.
Dan Rather interviewed Mr. Morton about this on the convention floor, eliciting the information that Morton felt he had been misunderstood. He said he was not writing off any part of the South and that he had been trying to get through to the Mississippi delegation to reassure them on this point. Here is an edited transcription of what ensued. Rather: Are you going over to Mississippi right now? Morton: I hadn't planned to. I was told to come here, but I will go over to Mississippi. I think... Rather: Can we walk over there with you? Morton: Sure. Rather: Well, let's go over, if you don't mind. Will that be all right? Well, let's go over and try to get this straightened out... We're going to try to go over to the Mississippi delegation and straighten out something.
I think, Mr. Morton, we might be better off if we can get over this way... If I'm any judge of Morton's conversation...he's concerned about this situation, and he does genuinely feel that there's been a misunderstanding in the Mississippi delegation. But anytime you're talking about a delegation with thirty votes.., you could understand why he'd be concerned and want to get over and straighten it out . . . Right this way, Mr. Secretary. Move on over this way. Excuse me. We're trying to get him over here.
(Rogers Morton stopped to talk with delegates in the Kentucky section).
Rather: Mr. Secretary, right this way to Mississippi, I think. (Morton talks to Rather off the air). Rather: Sure, I understand, sir. Mr. Morton now has thought better of going over to Mississippi and has just said to me that he thinks he better talk to them privately. He's had second thoughts about this whole operation ... Mr. Morton doesn't really seem to be in any great hurry to get over there, to speak frankly about it, Walter.
Rogers Morton obviously did not want to go over to the Mississippi delegation at that point, but Rather put him on the spot, and he did not want to say before millions of TV viewers that he did not want to go. But in view of Rather's persistence, Morton eventually had to tell him just that.
Dan Rather's effort to create a news event fizzled. He forgot that he was supposed to be reporting what Rogers Morton was doing and saying, not manipulating him.
Another CBS Miscue
One of the unexpected developments at the Republican Convention was the appearance of Gloria Toote, a black delegate from New York, as a seconder of Ronald Reagan's nomination. Dr. Toote had been a Ford delegate, but she switched to Reagan. NBC showed her seconding speech in its entirety, and David Brinkley commented at the end that it was perhaps the best speech of the convention up to that point. John O'Connor, writing in The New York Times, called it one of the better presentations of the evening. CBS, however, spent almost the entire time airing the comments of Eric Sevareid and Bill Moyers on the nominating speech of Senator Helms (They didn't like it). ABC also ignored the eloquent and forceful speech of Dr. Gloria Toote.
A black woman intellectual from New York speaking for the nomination of the conservative Ronald Reagan has to he newsworthy. John O'Connor, noting the strange conduct of CBS and ABC, commented: "Simply covering the news may be one key lesson for network journalism."
LEGION
However, viewers of the CBS Evening News with Walter Cronkite must have wondered what happened. As CBS reported the incident, there was very little fire from the Legion audience. CBS edited the 45 second interruption down to a mere six seconds, saying nothing that would indicate that the Legion response to Mr. Carter's proposal was any more spirited than this.
The impression that the reaction was not very significant was strengthened by the fact that CBS subordinated the story to a report of the Civil Rights Commission on school busing and a report on the drop in school enrollment in Boston. After nearly five minutes of this, CBS got around to telling about Mr. Carter at the Legion Convention, a story that both ABC and NBC put at the top of the news for the day. ABC and NBC also shortened the booing, but they cut it down to about 21 seconds, which was enough to show that the Legionnaires had reacted strongly to the statement.
In letters to CBS News, Reed Irvine, Chairman of Accuracy in Media, pointed out that CBS production standards state that editing is done to produce "a clear and succinct statement which reflects fairly, honestly and without distortion what was seen and heard..." Mr. Irvine asked whether reducing a 45-second reaction to only six seconds with no indication that the reaction had lasted longer provided an honest and undistorted picture of the Legion reaction.
As we go to press, we are waiting for the CBS response.
LEGION BOOS MUTED
When Democratic presidential nominee Jimmy Carter went before the American Legion Convention on August 24, he made the bold decision to state forthrightly that he favored a pardon for draft evaders. This was not a new position, but it took some courage to defend it at an American Legion Convention.
As might be expected, the Legionnaires reacted negatively. Indeed, they booed and shouted their disagreement for three-quarters of a minute. The chairman had to ask the audience to quiet down to permit Mr. Carter to continue his talk.
TV AND TERRORISTS
The following letter was published in TV Guide of August 22-28. The writer, Charles W. Wiley is an AIM supporter. He is also a candidate for Congress in New Jersey's 15th Congressional District.
TV AND TERRORISTS The most unforgivable sin in TV news' treatment of terrorists ("Terrorism and Television, July 31) is the handling of these sick people's self image. Calling psychopathic criminals "troopers," "marshal," "information officer," etc., excites them. Turning a childish, scrawled note into a "communique'" gives credibility to their ravings. When a shoddy hideout becomes a "field headquarters," end fleeing the police is going into the "underground," the ordeal of being a wanted criminal becomes an ego trip. The first need in reforming TV news coverage of terrorism is what network executives might describe as truth-in-packaging. It used to be called objective reporting. Charles W. Wiley Sayerville, N.J.
The AIM Report is published twice monthly by Accuracy in Media, Inc. 777 14th St., N.W., Washington, D.C. 20005, Reed Irvine, Chairman; John R. Van Evera, Executive Secretary. Subscriptions are $15 a year. Contributions are tax-deductible.
-- (DrX@CarịTra.com), November 19, 2004.