VIỆT NAM ƠI ! VIỆT NAM ƠI ! VIỆT NAM ƠI !greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
VIỆT NAM ƠI !
Cựu Tù
Chiến tranh giải quyết vấn đề Iraq trong năm 2003 đă là một cơ hội cho Hoa Kỳ đánh giá uy tín của ḿnh trước thế giới. Tất cả đều phát biểu lập trường của ḿnh qua các lá phiếu tại Liên Hiệp Quốc thuận hay không thuận cho Hoa Kỳ xuất quân sang Iraq. Ngay trong khi cuộc chiến đang tiến hành, cũng có nhiều nơi chứng tỏ lập trường của ḿnh qua các cuộc biểu t́nh, ngay cả trên đất Hoa Kỳ. Nước “Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” cũng đă làm như thế. Thật không hiểu giới lănh đạo Việt Nam ngày nay đang nghĩ ǵ? Chẳng lẽ họ cũng nghĩ rằng sẽ có ngày Hoa Kỳ mang quân sang Việt Nam giống như đă mang quân sang Iraq? Trong khi đó, Bắc Hàn lại có thái độ khác hẳn, chẳng những không ra mặt chống đối việc Hoa Kỳ mang quân sang Iraq mà c̣n mớm việc hai nước có thể gặp nhau để thảo luận về các vấn đề liên quan đến vũ khí giết người hàng lọat. Việt Nam và Bắc Hàn khác nhau ở điểm nào?
Nước Việt Nam ngày nay rất ư là kỳ lạ. Khi c̣n là một nước “Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa” th́ ở miền Bắc, người dân thường tự nhủ ḿnh, “chỉ nên nói những ǵ đảng nói”. V́ thế cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đă phát biểu:”Đừng nghe những ǵ cộng sản nói mà hăy nh́n kỷ những ǵ cộng sản làm”. Câu này là do cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu nói, chứ không phải mượn lời của người khác làm của ḿnh như cáo Hồ từng làm. Người dân phải nói ng̣ai miệng những ǵ đảng nói, những ǵ đảng cho phép nói theo, v́ đảng nói rồi, chắc chắn là đảng nói không sai, và đảng cũng không thể bảo là ḿnh nói sai. Khi bọn tù chúng tôi từ Yên Bái xuống thành Hà Nội để được giao lại cho công an quản lư, khi xe chở chúng tôi đậu trên đường phố Hà Nội, bổng nhiên có một chị đến la hét, tay đập vào hong xe gần chỗ ngồi của bác tài, miệng rú lên:”Bọn ăn gan uống máu đồng bào, bọn này bọn nọ,,, phải đền tội với nhân dân, phải tù mọt gong...”. Đến độ anh tài xế bực ḿnh đành nh́n ra ng̣ai mà nạt:”Biết rồi, khổ quá, nói măi.” Không biết chị ấy khi chửi chúng tôi, thật sự chị đă nghĩ ǵ trong thâm tâm của chị. Chắc chẳng có ǵ quan trọng, v́ chị chỉ là một thường dân, cũng áo rách, cũng gầy g̣ như bao nhiêu người khác trong phố, và chắc chị cũng đă sanh ra và lớn lên trong một nước mà người ta tôn sùng :”Vương quốc lừa dối”. Mọi người đều không thật. Lănh đạo không thật. Dân cũng quen thói không thật. Chỉ v́ cấp lănh đạo thường dạy:”Làm những ǵ tôi nói, đừng làm những ǵ tôi làm”. Đúng vậy, đảng lănh đạo nên đảng nói phải là đúng rồi. Ai cũng có thể lập lại lời đảng nói, và làm được những ǵ đảng nói th́ càng hay. Nhưng, đừng khi nào làm theo điều đảng làm, v́ chỉ có đảng mới được quyền làm, mà dân thường không thể làm được. Nhưng người dân phải thắc mắc tại sao đảng làm được mà dân không có quyền làm như vậy. Và từ chổ thắc mắc, dân ngấm ngầm làm theo ư ḿnh nghĩ, không cần biết đảng thích hay không thích, miễn đảng không biết là được rồi. Và cũng từ đó, người dân quen thói “làm một đàng, nói một nẻo”. Và từ đó, dân Việt Nam ta ngày nay không biết chữ “tín” là ǵ, và khó mà có thể sử dụng được thẻ tín dụng (credit card). Chỉ thấy tác dụng xấu xa của chính sách độc tài đảng trị đối với sinh họat xă hội b́nh thường đă quá ư là tụt hậu, nguy hiễm đối với nhu cầu tiến bộ xă hội và kinh tế ngày nay. Những tệ trạng đó không phải ngày một ngày hai ta có thể thay đổi được.
Trước một vấn đề có tầm vóc quốc tế, như vụ Hoa Kỳ mang quân sang Iraq, người dân Việt Nam, ăn chưa đủ no, mặc chưa đủ ấm, kiến thức xă hội lại từ lâu rập khuôn theo những ǵ đảng nói chứ chưa khi nào có chủ kiến riêng, nhưng lại có rất nhiều người đă họp meeting, hô to khẩu hiệu, chống “đế quốc Mỹ xâm lược Iraq”. Nhà cầm quyền cái nước “Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” đă đưa lên mặt báo “Nhân Dân” ngày 20 tháng 3 năm 2003 những lời kết tội Mỹ một cách chung chung như:”không tôn trọng chủ quyền lănh thổ và nền độc lập của nhân dân Iraq và nền ḥa b́nh của khu vực và thế giới”.
Cũng trong ngày 20 tháng 3 vừa qua, ông Nguyễn Duy Niên đă tuyên bố tại Kuala Lumpur là “chiến tranh tại Iraq sẽ gây hậu quả không lường được về an ninh, chính trị, và kinh tế trên ṭan thế giới”.
Đảng lên tiếng đă đành, nhân dân cũng tập họp biểu t́nh chống đối. Ngày 16 tháng 3 năm 2003, vài ngàn phụ nữ Việt Nam từ Hà Nội đă phản đối trong một cuộc xuống đường chống Mỹ đánh Iraq, chắc làm mất đi cái mối “sộp” bán thân ra xứ người.
Trong tháng 2 năm 2003, cũng có nhiều ngàn người biểu t́nh, gồm cả những sinh viên các trường đại học, chắc các anh chị này không được chọn để xuất ngọai sang Mỹ học. Chỉ trong hai tháng 2-3/2003, từ Bắc chí Nam, các thành phố lớn đều có xuống đường biểu t́nh nhân vụ Mỹ đánh Iraq.
Đúng là vào khỏang một tuần lễ sau khi Mỹ bắt đầu tấn công Iraq th́ có một phái đ̣an Iraq sang Hà Nội để hội ư. Những người thông thạo tin tức đều nghi rằng Iraq sắp sửa nhử cho Mỹ bị như tàu mắc cạn rồi sẽ dùng chiến thuật du kích chiến mà Việt Cộng là bậc thầy, nên Iraq đă sang Việt Nam để học tập. Cũng có thể là Việt Nam đă muốn làm vừa ḷng phần nào các anh bạn Iraq kia nên đă tổ chức biếu t́nh bày tỏ lập trường của ḿnh.
Thật t́nh mà nói, người viết bài này không nghĩ như vậy. Tính về bản chất của cộng sản Việt Nam, như trên đă tŕnh bày, nghĩ một đàng làm một ngă. Việt Nam không thể sánh được với Iraq. Iraq đang lănh đạo khối Hồi Giáo trong vùng nhờ sức mạnh quân sự của họ, và nhất là những vũ khí giết người hàng lọat mà họ đang nắm giữ. Chẳng những họ làm áp lực liên tục đối với Do Thái, mà c̣n trợ cấp cho bọn khủng bố quốc tế. Họ lại có một trử lượng dầu khí hàng nhất nh́ thế giới. Sở dĩ có nhiều nước Tây Phương ủng hộ Iraq, phản đối Mỹ tấn công Iraq, v́ họ có những mối thầu với Iraq mà chưa ḥan tất được để thu lợi về. Trái lại Việt Nam trong vùng Đông Nam Á Châu chỉ là một tép riu. Chính cái thân phận tép riu này làm cho Việt Nam run sợ khi có một vụ bất kể kuật lệ quốc tế mà có một nước mạnh dùng khả năng quân sự áp đăo của ḿnh tấn chiếm bất thần th́ không làm sao xoây sở cho kịp. Đó là mối quan tâm thật sự của Việt Nam ngày nay. Và hiễm họa hàng đầu trên sách lược quốc pḥng của Việt Nam không phải là Mỹ mà là một nước khác.
Sau năm 1975, có phải Liên Sô là chổ tựa đáng tin cậy nhất của Việt Nam. Khi Liên Sô sụp đổ,Việt Nam trở về với ông bạn láng giềng “xă hội chủ nghĩa của ḿnh” là Trung Cộng. Cho đến khi Nga và Trung Cộng kư Hiệp Ước Bất Tương Xâm ở Moscova, th́ Việt Nam ta cảm thấy chới với. Chỉ c̣n một nước có thể đứng ra làm đối trọng để Việt Nam hóa giải được hiểm họa Trung Cộng là Mỹ. Thật sự Việt Nam đă muốn Mỹ trở lại Việt Nam như một người bạn, hơn thế nữa, như một người hùng. Cảng Cam Ranh sẵn sàng chờ cho Mỹ gật đầu vào đó khai thác. Nhưng những ư đồ của Việt Nam không thể qua mắt Trung Cộng được. Sau mỗi lần Mỹ tiến lại gần Việt Nam th́ Trung Cộng đều chạy qua hỏi nhỏ:”Chúng nói ǵ với nị?” Bây giờ biết được ai ḿnh có thể tin tưởng, ai ḿnh không khi nào nên tin là việc muộn màng đáng tiếc. Đáng tiếc nhất là đă phát biểu ư kiến chống Mỹ th́ làm sao trong tương lai có thể nhờ đến Mỹ. Những du học sinh tại Mỹ là những người có thể nói rơ Mỹ như thế nào, về tŕnh độ dân chúng, về tổ chức xă hội, về an ninh trật tự, về sự phồn thịnh, về sự tự do...Về rất nhiều thứ mà không phải một ngày ta có thể có được. Cũng không phải chỉ có phương tiện là xây dựng được tất cả cái hay cái đẹp mà mọi người mong muốn trong xă hội tương lai cho Việt Nam. Nhưng một điều căn bản cần phải có là tự do dân chủ thật sự, là một nguyên tắc căn bản sẽ giúp ta đạt đến hạnh phúc ṭan dân và lâu dài. Những người Việt có tinh thần quốc gia dân tộc đều nghĩ như vậy. Không lẽ v́ cái ngai vàng mục nát “xă hội chủ nghĩa” mà cấp lănh đạo cộng sản không mở mắt ra được để đưa đất nước đến nơi tươi đẹp và sáng sủa hơn. Những người du học sinh tại Trung Cộng đang nghĩ ǵ, một khi xung quanh ḿnh bị bệnh SARS không thuốc chữa, hồi hộp lo âu như thế nào, t́m một cái vé máy bay để hồi hương cũng khó khăn, huống chi là mưu cầu trong tương lai sẽ rập khuôn mô thức dựng nước của Trung Cộng mà xây dựng quê hương ḿnh. Các du học sinh Việt Nam tại Hoa Kỳ này, các anh chị nên thông tin cho các bạn đang kẹt tại Trung Cộng mà bảo cho họ biết rằng, ở bên Mỹ chỉ có thiên đàng, một thiên đàng mà chính mỗi người trong chúng ta chọn lấy, không ai ép uổng. Chúng tôi rất mong rằng có ngày các bạn sẽ nh́n thấy được một xứ Mỹ phồn vinh thật sự ra sao, một xứ Mỹ hùng mạnh là nhờ đâu mà có. Khi các bạn hiểu được những điều đó, các bạn sẽ thành công hơn trong học tập, và trở thành người hữu dụng hơn cho quê hương Việt Nam yêu dấu của chúng ta.
Cựu Tù
Tháng 6 năm 2003
-- (Viet_Nam@Quê-Hương.govt), November 30, 2004