Chế Độ Cộng Sản Hà Nội Sẽ Đi Về Đâu?

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Chế Độ Cộng Sản Hà Nội Sẽ Đi Về Đâu?

Lư Nam Trực Từ ngày chủ nghĩa cộng sản sụp đổ tại Nga Xô và Đông Âu chấm dứt chiến tranh lạnh, ngoài nạn khủng bố quốc tế, Trung Cộng là mối lo ngại đường dài của Hoa Kỳ. Hiểm họa Trung Cộng đối với Hoa Kỳ không phải đơn thuần trên lănh vực kinh tế. Tuy hàng hóa sản xuất tại Trung Cộng đang tràn ngập thị trường Hoa Kỳ và thế giới, nhưng với phẩm chất hàng hóa và với quy luật cạnh tranh hiện thời th́ nền kinh tế của Trung Cộng c̣n thua kém nhiều nước ngay trong vùng và trên thế giới, như thế, chưa phải là mối đe dọa trầm trọng. Mối đe dọa đến từ quốc gia có dân số đông nhất địa cầu, chính là khả năng bành trướng của họ không những về kinh tế mà c̣n về đất đai. Lịch sử đă chứng minh tham vọng bành trướng bá quyền của Trung Cộng từ hàng ngàn năm qua. Mặt khác, trên b́nh diện địa lư chính trị, phía Tây với chưóng ngại Hy Mă Lạp Sơn, đă hết đường cho Trung Cộng bành trướng. Hoa Kỳ đă giúp đỡ sự phát triển kinh tế của Nhật Bản, Đại Hàn và Đài Loan, như vậy các hướng Đông và Đông-Bắc đă bị phong tỏa. Trung Cộng chỉ c̣n có hướng nh́n về vùng Đông-Nam Á mà thôi. Đây là vùng đất và biển có tầm quan trọng to lớn đối với Trung Cộng. Quan trọng không chỉ là do vùng này có những khoáng sản như dầu mỏ dưới ḷng Biển Đông; nhưng nó là con đường hàng hải huyết mạch đối với Trung Cộng, Đại Hàn và Nhật Bản, nối liền Thái B́nh Dương và Ấn Độ Dương. Trong những thập niên 50, lợi dụng vai tṛ đàn anh tiếp sức cho cộng sản Hà Nội, họ đă có những tham vọng chiếm lấn các hải đảo và vùng biển của Việt Nam, Phi Luật Tân, Mă Lai và Nam Dương khi họ vẽ bản đồ 9 gạch, nhận toàn bộ Biển Đông và các hải đảo thuộc về họ. Sau chiến tranh lạnh, tham vọng bành trướng này không thể nào thực hiện được v́ gặp phải sự chống đối không những của các quốc gia trong vùng mà của cả các cường quốc trên thế giới, đặc biệt là Hoa Kỳ. Tuy nhiều nhà phân tích không đồng ư với giả thuyết Hoa Kỳ đang muốn ngăn chặn sự bành trướng của Bắc Kinh trên vùng Đông Nam Á; nhưng thực chất, những lo ngại của Hoa Kỳ và các nước trong vùng là có cơ sở. Tóm lại, tham vọng bành trướng của Bắc Kinh cũng như ư chí ngăn chặn tham vọng bành trướng đó của Hoa Kỳ và thế giới là có thật. Nó không mang tính chất tấn công và pḥng thủ như thời chiến tranh lạnh; nhưng t́nh h́nh không v́ thế mà không căng thẳng đến mức độ cực kỳ nguy hiểm. Và không phải ngẫu nhiên mà trong ṿng thi chung kết Liên hoan Tiếng hát truyền h́nh toàn quốc giải Sao Mai - 2003 do Đài Truyền h́nh cộng sản Việt Nam tổ chức tại Khu du lịch quốc tế đảo Tuần Châu, thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh, các thí sinh đă bị bắt buộc chọn những bài ca của cái thời chiến tranh "chống Mỹ cứu nước". Nào là "Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây", nào là "Năm Anh Em Trên Chiếc Xe Tăng", nào là "Ḥ Kéo Pháo", nào là "Tiếng Chày Trên Sóc Bom Bô", nào là "Gặp Nhau Trên Đỉnh Trường Sơn" vv... Toàn là những bài hát mà các thí sinh ở lứa tuổi đôi mươi, sinh sau chiến tranh, không "cảm" được. Cũng không phải ngẫu nhiên mà tin tức về một cuộc viếng thăm Hoa Kỳ trong vài tháng tới đây của tướng Phạm Văn Trà, Bộ Trưởng Quốc Pḥng cộng sản Hà Nội đă được tiết lộ qua các hăng thông tấn ngoại quốc, trong lúc báo chí, truyền thông của chế độ Cộng Sản im hơi lặng tiếng. Những hiện tượng trên đây cho thấy, lănh đạo cộng sản Hà Nội đang rất bối rối trong mối quan hệ ngoại giao tay ba với Hoa Kỳ và Trung Cộng. Những lúng túng này xuất phát từ những ư nghĩ "nô tài" và sẳn sàng bán rẻ Tổ Quốc v́ quyền lợi cá nhân và bè nhóm của tập đoàn phản dân hại nước Cộng Sản Hà Nội. Tuy luôn miệng hô hào "đoàn kết, thống nhất" trong Đảng, trong thời kỳ cực thịnh của họ, nội bộ đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn chia làm hai phe rơ rệt. Phe thân Nga Xô và phe thân Trung Cộng. Theo Nga Xô th́ cũng là cộng sản mà theo Trung Cộng cũng là cộng sản. V́ thế t́nh thế có vẻ đơn giản và hai phe này chung sống ḥa b́nh trên bề mặt; nhưng đàng sau hậu trường, có nhiều lúc đă diễn ra những màn đấu đá đẫm máu và vô cùng ác liệt. Hiện nay cộng sản Nga Xô không c̣n nữa và Trung Cộng đang thống lănh một số nước theo chủ nghĩa Mác Lênin sống sót. Phe thân Trung Cộng đáng lẽ một ḿnh một chợ. Nhưng do phải mở cửa giao dịch với thế giới bên ngoài, đă xuất hiện trong đảng một xu hướng mới thân Tây Phương và đặc biệt là ngả theo Hoa Kỳ mà không bị coi là hữu khuynh, theo chân đế quốc, tư bản. Theo Trung Cộng vốn là con đường cũ, có vẻ quen thuộc v́ cùng quy luật phát triển xă hội chủ nghĩa. Theo Tây Phương, nhất là theo Mỹ là con đường xa lạ, bấp bênh, nhất là Mỹ lại là kẻ thù trước đây của Cộng Sản Việt Nam. Cứ nh́n quá tŕnh nối lại bang giao với Hoa Kỳ, đặc biệt là những trục trặc trong việc kư kết Hiệp Định Thương Mại Song Phương với Mỹ cũng đủ thấy những "đấu tranh" nội bộ của cộng sản Hà Nội. Về phía Hoa Kỳ th́ sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ, họ sẵn sàng bắt tay với kẻ thù xưa. Sau những tiến triển về ngoại giao, kinh tế, tháng 3/2000, bộ trưởng Quốc Pḥng Hoa Kỳ lúc đó là William Cohen đă tới thăm chính thức Việt Nam. Nhân chuyến viếng thăm này, chính quyền Hoa Thịnh Đốn đă có lời mời chính thức phía Hà Nội sang thăm Hoa Kỳ. Nhưng, do sự lúng túng nội bộ một phần và sự dè chừng Bắc Kinh một phần, tới nay, tức là 3 năm sau, Phạm Văn Trà mới ngỏ ư muốn sang thăm Hoa Kỳ, gọi là trả lễ cuộc thăm viếng của ông William Cohen. Các nhà b́nh luận, trong đó có cả Giáo sư Carl Thayer, đă đưa ra nhiều giả thuyết. Nào là Hoa Kỳ muốn cộng sản Việt Nam giúp ngăn chặn sự bành trướng của Trung Cộng; nào là sẽ có sự hợp tác quân sự giữa Hà Nội và Hoa Kỳ; nào là Hoa Kỳ sẽ giúp đào tạo sĩ quan cộng sản Hà Nội; nào là Hoa Kỳ năn nỉ Hà Nội để đưọc vào hải cảng Cam Ranh, nào là Hà Nội sẽ mua vơ khí và trang bị quân sự của Mỹ... Thiết tưởng, những điều phỏng đoán trên đây quả là xa vời, mà nếu có thành hiện thực th́ cũng không xảy ra ngay sau chuyến viếng thăm của bộ trường Quốc pḥng cộng sản Hà Nội Phạm Văn Trà.

-- (Can Ngo aN Dai Dut@PhuDauHeo.Com), December 23, 2004

Answers

Response to Chế Độ Cộng Sản HĂ  Nội Sẽ Đi Về ĐĂ¢u?

Sau chuyến đi Hà Nội của ông bộ trưởng Quốc Pḥng William Cohen (từ ngày 13 đến 15 tháng 3, 2000), người Mỹ hiểu Cộng Sản Hà Nội quá ngu dại và quá tham lam đến nỗi mờ mắt, không thể nh́n thấy sự thật... chiến lược trong khu vực và trên địa bàn chiến lược Á Châu.

Người Mỹ thấy cần phải cho Cộng sản Hà Nội biết rằng vào năm 2003, Cộng sản Hà Nội không c̣n ở trong cái thế bắt buộc người Mỹ “phải” và nuôi chúng cho béo để sống và tồn tại. Ngày 3 tháng 4, 2000, trong một bản tin của Reuters, nhiều chuyên gia về Việt Nam đă nhận định một cách phũ phàng về vị thế của Cộng sản Hà Nội.

Kư giả Reuters viết rằng trong 2 thập niên 1960s và 1970s, tin tức Việt Nam chiếm những hàng đầu của thời sự thế giới, th́ nay nhiều nhà phân tích xem Việt Nam là một trường hợp suy thoái, xuống cấp, đ́nh đốn và tụt hậu, điều mà các nhà lănh đạo Hà Nội dường như không nhận ra, khi giao thiệp với thế giới bên ngoài.

Ông Robert Templer, tác giả cuốn “Shadows and Wins” viết về nước Việt Nam đương đại, nhận xét rằng vị thế hiện tại của Việt Nam Cộng sản là rất yếu. Vị trí của việt Nam trong ván cờ thế giới được bản tin Reuters ghi nhận với tựa đề “Vietnam, from Strategic Domino to Backwater” - Vị trí Việt Nam từ con cờ domino chiến lược tới vũng nước ao tù sau nhà. Ông nói với phóng viên Reuters rằng chưa bao giờ Việt Nam kém quan trọng đối với thế giới như hiện nay. Theo cách diễn tả của Reuters, Việt Nam đă biến mất trên màn ảnh radar kinh tế: mới đây trong bảng xếp hạng của báo Wall Street Journal và hội Heritage Foundation, bản doanh tại Hoa Kỳ, Việt Nam xếp hàng thứ 148 về tự do kinh doanh, chỉ trên Lào và Bắc Hàn.

Ông David Marr, một sử gia Úc theo dơi t́nh h́nh Việt Nam, nói Hà Nội đă phát triển tập quán thương thuyết kiểu Lê đức Thọ thời chiến tranh, làm đối thủ mệt mỏi, nhưng không hữu hiệu trong t́nh h́nh hiện nay. Ông Marr nói: “Trong năm 1975, Việt Nam là trung tâm vũ trụ. Nhưng bây giờ là một tay chơi kém thế, nhỏ yếu trong ván cờ khu vực, vẫn c̣n là khó cho họ chấp nhận thực tế.” William Turley, một học giả về VN tại Đại Học Southern Illinois, nói rằng Hà Nội có thể cũng được ve văn từ phía Hoa Kỳ hay Trung Quốc nếu xẩy ra trường hợp quan hệ Mỹ-Trung Quốc tệ hại xấu xa hơn. Bản tin trên đây không phải do sự t́nh cờ. Đây là một cách bảo thẳng Cộng sản Hà Nội rằng “các anh không c̣n một chút giá trị ǵ, trên nhiều mặt.

Nếu tính vấn đề “lợi hại” th́ nếu Bắc Kinh ra lệnh tiến quân xuống Đông Nam Á th́ lợi chưa thấy mà chắc chắn có hại rất lớn ngay. Tuy tất cả Á Châu có thể tê liệt v́ chiến tranh nhưng khối người gần 1,300 triệu ở Trung Hoa không thể có mậu dịch thương mại với bên ngoài trong nhiều năm, có thể ít lắm là 10 năm. Kinh tế Trung Hoa có thể bị tê liệt ngay lập mà chiến tranh ngày nay thật khó đoán trước, chắc chắn sẽ không kéo dài. Sự tàn phá cũng như phân biệt thắng bại, có khi rất chớp nhoáng. Đây là chưa nói đến sự tàn phá khủng khiếp bằng hỏa tiễn nguyên tử, có thể làm cho Trung Hoa trở lại thời kỳ đồ đá. Nếu có chiến tranh th́ vấn đề đế quốc Trung Hoa phải tan ră thành nhiều tiểu quốc, là điều chắc chắn phải xẩy ra.



-- (Can Ngo aN Dai Dut@PhuDauHeo.Com), December 23, 2004.


Response to Chế Độ Cộng Sản HĂ  Nội Sẽ Đi Về ĐĂ¢u?

hiểu biết ǵ về chính trị và chiến lược quốc tế. Ông David Marr nói “Hà Nội vẫn quen thói ngoại giao thương thuyết “cù nhầy, cù cưa” kéo dài theo kiểu Lê Đức Thọ...” không hợp thời nữa quả là đúng. Cộng sản Hà Nội không thể ngờ rằng trong hơn 10 năm qua, người Mỹ đă, theo kiểu gậy ông đập lưng ông, lợi dụng sự cù cưa cù nhầy của chúng để kéo dài thương thuyết mà không phải cho Cộng Sản một ân huệ nào hết, trong khi vẫn cứu được khoảng một triệu người Việt Nam, tinh hoa của nước Việt mang sang Hoa Kỳ mà không tốn tiền. Rồi mai đây số tinh hoa người việt Nam này họ sẽ trở về xây dựng lại một nước Việt Nam hoang tàn đổ nát, mà những kẻ gây ra chính là bọn nội thù Cộng Sản

Một sự suy nghĩ rùng rợn về chiến lược khi thấy rằng Mỹ đă bốc hết những người mà họ muốn mang đi Mỹ. Việt Nam đă hoàn toàn mở rộng để thành băi chiến trường... nguyên tử nhằm tiêu diệt cả hai đạo quân khổng lồ của Việt Cộng và Trung Cộng. Cộng sản Hà Nội cũng không thể ngờ rằng chính cái bánh vẽ liên minh quân sự và thuê mướn Vịnh Cam Ranh đă được người Mỹ xử dụng để Bắc Kinh tiêu diệt hết những thành phần sáng giá lănh đạo Cộng sản Việt Nam, từ Phạm Hùng năm 1990 đến Đào Duy Tùng, Trần văn Trà, Lê Mai, Nguyễn đ́nh Tứ năm 1996, đến nay hàng trăm cán bộ cấp cao khác. Sự trớ trêu là chính Lê khả Phiêu là đao phủ thủ của Bắc Kinh trong sự tàn sát này. Sự đoàn kết nội bộ, hay là sức mạnh cố hữu của Cộng sản Hà Nội, đă hoàn toàn tan ră.

Hiện nay, Cộng sản Hà Nội đang ở trong cái cảnh thù trong giặc ngoài, bị Bắc Kinh chèn ép ở trên đầu, trong khi toàn dân Việt Nam sôi sục căm thù, chỉ đợi dịp vùng lên tiêu diệt bè lũ Cộng sản và các Tôn Giáo Quốc Doanh. Nội bộ Cộng sản th́ không c̣n ai tin ai. Chẳng ai có thể ra lệnh cho ai. Và mạnh ai nấy lo giấu giếm của cải, cho con cháu chạy ra nước ngoài trước, rồi liệu kiếm đường hưu trí và chuồn. Trong tháng qua (7/2003) Bắc Kinh đă "bí mật" chỉ thị cho Cộng Sản Hà Nội là phải thiết lập cho được các Hội Đồng Cố Vấn ngay trong Việt Nam do các Hoa Kiều trực tiếp điều động và chỉ đạo, từ cấp Xă, Huyện (Quận) lên đến Tỉnh Ủy. Theo ông Lê Văn Xương một nhà nghiên cứu Chiến Lược, th́ t́nh báo của Bắc Kinh đă thường xuyên có mặt tại Việt Nam khoảng vài trăm ngàn tên dưới các mác du lịch hay đi buôn bán, đầu tư, và trong một nguồn tin khác từ trong nước cho hay là Trung Cộng cũng đă gởi sang Việt Nam từ 27 đến 30 ngàn cán bộ T́nh Báo Chiến Lược dưới danh nghĩa "Đông Y Sĩ", như vậy th́ dân Việt Nam có thể bị diệt chủng và không thể sinh sản được nửa, v́ uống phải thuốc của các đông y sĩ người Tầu, và Bắc Kinh sẽ diệt chủng dân Việt nam một cách âm thầm với những kế hoạch thật vô cùng tinh vi. Trong lịch sử Việt Nam, mỗi lần đánh bại quân xâm lăng từ phương Bắc, tổ tiên người Việt đă có sẵn một yếu tố toàn dân đoàn kết chống Tầu! Sau đó mới đến vấn đề chiến lược và động viên toàn thể nhân dân chống giặc.

Khi ông David Marr nói “Hà Nội đă phát triển tập quán thương thuyết kiểu Lê đức Thọ thời chiến tranh, làm đối thủ mệt mỏi, nhưng không hữu hiệu trong t́nh h́nh hiện nay....” th́ ta thấy ngay sự sơ hở chiến lược của Cộng sản Hà Nội trong khoảng 15 năm qua.



-- (Can Ngo_AnDai Dut@PhuDauHeo.Com), December 23, 2004.


Response to Chế Độ Cộng Sản HĂ  Nội Sẽ Đi Về ĐĂ¢u?

Ngay từ năm 1987, Tổng Thống Nga Xô Gorbachev đă biểu Hà Nội không nên trông cậy vào viện trợ và trợ giúp từ Nga Xô nữa. Vậy liệu mà chạy theo Mỹ, kết thân với Mỹ để có đồng minh mới, để giữ thăng bằng cán cân lực lượng trong khi đối phó với Bắc Kinh, hơn Cộng sản Hà Nội, đáng lẽ Cộng sản Hà Nội phải nắm ngay lấy cơ hội tuớng Vessey đến Hà Nội, giao trả toàn bộ tù binh Mỹ trong sự bí mật và khi đó Trung Quốc chưa kịp can thiệp.

Đến năm 1990, thủ tướng Phạm Hùng bị Bắc Kinh đầu độc chết th́ người Mỹ chưng hửng. Bắc Kinh bắt đầu đẩy tên tay sai gốc Tầu Lê Khả Phiêu từ dưới lên trên để nắm quyền hành quan trọng nhất là Tổng Cục Chính Trị và Công an. Phe Cộng sản người Việt kể cả phe miền Nam như Mai Chí Thọ, Đào Duy Tùng, Vơ văn Kiệt đều lúng túng, không biết đi với Mỹ bằng cách nào? Cũng bởi lư do tập thể họp hành và quyết định nên không một cá nhân Cộng sản nào có đủ tư cách nói chuyện đi đêm với Mỹ.

Vấn đề ngoại giao đi đêm và mật đàm vô cùng quan trọng. Ta có thể lấy thí dụ ông Kissinger đă đến Bắc Kinh qua ngả Karachi, Hồi Quốc, để mật đàm và ngay trong năm 1971, Mỹ đă đi đến nhiều sự thỏa thuận với Trung Cộng như tháo khoán cho phép du lịch Trung Cộng, ủng hộ Bắc Kinh vào Liên Hiệp Quốc, nắm một ghế quan trọng trong Hội đồng Bảo An và đuổi Đài Loan ra ngoài Liên Hiệp Quốc cho đến ngày nay. Những thỏa thuận tối mật với Bắc Kinh đă cho phép Mỹ rút quân ra khỏi Việt Nam, lừa Việt Cộng vào chiếm miền Nam để chận đứng domino với Trung Cộng chuẩn bị tấn công từ phía Lạng Sơn. Khoảng năm 1994, Arafat lúc đó là chủ tịch PLO cũng đă mật đàm với Do Thái tại Na Uy dưới sự trung gian ḥa giải của Hoa Kỳ và Bắc Âu trong 2 năm liền mà hầu như không ai biết.

Người Mỹ hiểu rằng bất cứ chuyện ǵ họ thảo luận với Hà Nội, đều bị Bắc Kinh nghe rơ hết. Do đó họ không cần giấu giếm. Trái lại họ công khai hóa nhiều thứ, dùng tin thật làm phản tin (disinformation), để đưa luôn cả Bắc Kinh vào bẫy.

Ngày 1 tháng 6, 1991, Ngũ Giác Đài quyết định bỏ Subic Bay, căn cứ hải quân Phi Luật Tân, nhưng cũng là căn cứ tiếp liệu và điều hành Đệ Thất Hạm Đội Hoa Kỳ. Hà Nội mừng rơn, yến chí lớn là Mỹ đă quyết định thuê Vịnh Cam Ranh. Bắc Kinh suy nghĩ khác hơn. Bắc Kinh nghĩ rằng sẽ ngăn chận Hà Nội không cho Mỹ thuê Vịnh Cam Ranh để Đệ Thất Hạm Đội không có nơi trú đóng. Trong khi đó th́ Bắc Kinh sẽ tung hoành ở biển Đông và khống chế vùng quần đảo Trường Sa, khi nên th́ Trời cũng chiều người. Ngày 9 tháng 6, 1991, núi lửa Pinatubo của Phi phát nổ dữ dội. Tro bụi bay ngập vùng trời Đông Nam Á. Ở Saigon cũng bị tro bụi núi lửa. Thế là Mỹ phải bỏ luôn cả căn cứ không quân Clark Field Airbase, bất khả sử dụng v́ tro bụi tràn ngập.

Khi Bắc Kinh bắt đầu hung hăng khoe móng khoe vuốt với thái độ trịch thượng ở biển Nam Hải th́ nhiều nước Á Châu sợ hăi. Đài Loan, Nam Dương, Thái Lan, Tân Gia Ba.... đều lo sắm sửa vũ khí tối tân của... Mỹ! Thị trường vũ khí Á Châu trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Nhưng không mấy người, nhất là Việt Cộng và Bắc Kinh, hiểu rằng Hoa Kỳ đă tới giai đoạn không cần phải dùng các căn cứ quân sự hải ngoại để đóng quân thường trực, v́ ngày nay hạm đội Hoa Kỳ như chiếc Ronald Reagan với 6 ngàn thủy thủ đoàn, vừa mới hạ thủy chẳng hạn có thể đi 20 năm mà không cần vào bờ. Duy tŕ một căn cứ khổng lồ ở hải ngoại rất tốn tiền và gây ra nhiều sự ỷ lại, hoặc va chạm với dân địa phương. Hỏa tiễn nguyên tử chiến lược có thể tiêu diệt bất cứ căn cứ quân sự nào trong ṿng vài phút. Vấn đề pḥng thủ một căn cứ quân sự, luôn cả chính quyền và quốc gia “chủ đất” lại càng khó khăn và tốn kém hơn. Người Mỹ chẳng thích thú ǵ khi phải ủng hộ hay thân thiện những chính phủ độc tài tham nhũng thối nát kiểu như tổng thống Marcos, tham nhũng và tàn ác loại số một của Phi Luật Tân trong mấy chục năm qua.

Người Mỹ hiểu rằng nếu quân đội bộ chiến Mỹ không có mặt ở lục địa Á châu (Việt Nam) th́ tránh được nhiều sự va chạm, đụng độ và vấn đề thể diện, và nhất là tiết kiệm được nhiều tỷ đôla mỗi năm. Ngày nay, những sự đe dọa quân sự hay xâm lăng đă thu gọn lại về phía Trung Cộng. Tuy chiến lược domino là yếu tố ngăn chận Trung Cộng tiến quân domino với nhiều triệu quân Việt Cộng là một ẩn số bí mật của các chiến lược gia Hoa Kỳ. Cộng sản Hà Nội đă hoàn toàn nhầm lẫn chiến lược cả quân sự lẫn ngoại giao, khi thương thuyết kiểu cù cưa Lê Đức Thọ trong hơn 15 năm qua. Cộng sản Hà Nội tưởng rằng Cam Ranh vẫn c̣n có giá trị chiến lược quân sự, và là một nơi người Mỹ thèm muốn. Cộng sản không ngờ rằng người Mỹ lộ vẻ thèm muốn, th́ chỉ là kế lừa. Ta c̣n nhớ ngày 15 tháng 1, 1994, trước khi công bố băi bỏ cấm vận (ngày 3/2/1994), Đô đốc Charles Larson, tư lệnh quân lực Mỹ Thái B́nh Dương, đă đến Hà Nội và tỏ vẻ thích thú, công khai mong muốn được dùng Vịnh Cam Ranh là căn cứ cho Đệ Thất Hạm Đội Hoa Kỳ. Rồi đến 10 tháng sau, tháng 10, 1994, vị kế nhiệm của ông Larson, Đô đốc Richard Macke, cũng đến Hà Nội nói chuyện thân mật với Vơ Văn Kiệt, và cũng công khai lộ vẻ thích thú “muốn” có vịnh Cam Ranh cho hải quân Mỹ xử dụng. Cái tài t́nh của người Mỹ là họ vẽ bánh vẽ rất khéo, rất không tốn tiền, cũng không cam kết ǵ cả, mà làm cho Cộng sản Hà Nội tưởng thật, tưởng bở, và yên chí rằng Mỹ mong muốn vào Cam Ranh lắm lắm. Cộng sản Hà Nội thương thuyết cù cưa, làm giá cao, ra giá thật cao, để rồi không đi đến đâu cả. Và đó là cái chết cho chúng bây giờ chúng có hiểu ra th́ cũng đă quá muộn.

Trong một buổi thuyết tŕnh về Nhân quyền tại Việt Nam (Human Rights Caucus on Vietnam) của Quốc Hội Hoa Kỳ ngày 29/3/2000, Dân biểu Loretta Sanchez có hỏi ư kiến các đại diện Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất hải ngoại tại Hoa Kỳ (Pháp sư Thích Giác Đức kiêm nhiệm luôn Giáo chủ Phật Giáo Đại Chúng), Giáo hội Phật Giáo Ḥa Hảo Hải Ngoại, Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ (Nguyễn Mậu Trinh) và Liên Minh Việt Nam Tự Do (Nguyễn Trọng Đức), về vấn đề ép buộc Cộng sản Hà Nội phải thực thi nhân quyền để đổi lấy viện trợ của Ngân Hàng Thế Giới. Các đại diện đă ủng hộ mạnh mẽ biện pháp này. Ta có thể nh́n thấy rằng vấn đề Việt Nam c̣n đang được bàn thảo ở cấp thấp nhất giữa vài vị Dân Biểu Hoa Kỳ thuộc vùng quận Cam và mấy tên chính trị quốc doanh, c̣ mồi thuộc vào loại “đại sứ quốc doanh bán chính thức” của Cộng sản Hà Nội. Ta cũng thấy chính trị Hoa Kỳ quả là khó hiểu và rất khó phẩm b́nh. Điều khôi hài là mấy tên chó săn c̣ mồi quốc doanh này tưởng rằng được “nói chuyện” như vậy, sẽ gây “áp lực” được với người Mỹ

Trong cuộc Hội thảo “Trong Sáng Chính quyền là Lựa Chọn Duy Nhất Để Việt Nam Hội Nhập Vào Cộng đồng Thế Giới”, họp ngày 21/3/2000, Dân biểu Smith nói “Hoa Kỳ cần phải học bài học hợp tác quân sự với Nam Dương thời TT Suharto.” Dân Biểu Smith ám chỉ là Hoa Kỳ đă huấn luyện quân sự cho một chế độ độc tài, như chế độ Cộng Sản Hà Nội chẳng hạn để rồi chế độ này đă lạm dụng vũ lực để đàn áp dân chúng nổi dậy đ̣i tự do dân chủ ở Nam Dương và đ̣i độc lập tại Đông Timor trong những năm 1996- 1999.

Vấn đề Úc có làm “sen đầm” bảo vệ an ninh Đông Nam Á “nổi” hay không, th́ xin miễn phẩm b́nh. Ta có thể thấy Úc đang muốn điền vào sự trống trải quân lực vùng Đông Nam Á trong khi quân lực Cộng sản Hà Nội trở thành lính buôn lậu, ăn cắp, làm đồn điền và sản xuất quốc doanh, quân doanh.

Ngày 9/4/2000, tại Hà Nội, tướng Vơ Nguyên Giáp tuyên bố “Hoa Kỳ có nghĩa vụ tái thiết Việt Nam và chủ động b́nh thường hóa các quan hệ với Việt Nam. Chúng tôi có thể gạt bỏ quá khứ nhưng không thể quên hết. Trong khi chúng tôi giúp sức t́m quân nhân Mỹ mất tích, Hoa Kỳ cũng phải trợ lực Việt Nam khắc phục những hậu quả cực kỳ to lớn của chiến tranh. Việt Nam vẫn cần phải duy tŕ bản sắc quốc gia và chủ nghĩa xă hội trong khi cải tổ và hội nhập với Cộng đồng Quốc tế. Chúng ta cần đẩy sâu hơn cải tổ để cho mọi người tiếp tục làm giầu trong định hướng xă hội chủ nghĩa.”

Thật là thê thảm cho Cộng sản “đại thắng” năm 1975 để rồi lại phải cho chính “anh hùng” số Một của cộng sản ăn nói cái lối ăn mày Cộng sản, vừa muốn xin tiền Mỹ lại vừa muốn bám chặt lấy cái gọi là “định hướng xă hội chủ nghĩa”. Người Việt gọi đây là cái lối “ăn mày cha” của những tên vừa dốt, vừa hèn, lại vừa xảo trá, mà lại không biết thân. Mỹ có khinh cũng là phải thôi.

Ai mà không biết rằng Cộng sản đang giấu tù binh Mỹ? Vấn đề “t́m” tù binh và đào xới khắp nơi để chứng tỏ là Cộng sản c̣n giấu người c̣n sống, c̣n trên 2,000 tù binh Mỹ mất tích! Nếu chết th́ phải c̣n xác, c̣n xương chứ? Mỗi lần một tù binh nhẩy dù xuống đất, cả ngàn du kích, bộ đội bao vây bắt sống, th́ làm sao “mất tích”?

C̣n vấn đề “làm giầu” theo định hướng xă hội chủ nghĩa... th́ có ai cấm Cộng sản làm giầu? Cộng sản làm giầu theo lối ăn cướp, chứ có bao giờ làm giầu theo định hướng xă hội chủ nghĩa? “Đại tướng” Giáp của quân đội Cộng sản mà ăn nói dốt như vậy, th́ mai đây nếu cả bọn đầu năo Cộng sản có bị giết chết, đập chết như một lũ chó dại, chó điên, th́ cũng là đúng thôi. Nếu Cộng sản có chết th́ là điều đáng mừng cho 80 triệu người Việt và cả nước Mỹ. Người Mỹ “không bao giờ” phải có “nghĩa vụ” giúp đỡ Cộng sản!. Biết đâu sẽ có ngày người Việt Nam ở Hăi Ngoại sẽ gắn huân chương cao quư nhất nước cho các quân kỳ Mỹ diễn hành tại Hà Nội, để tỏ ḷng biết ơn quân đội Hoa Kỳ và Đồng Minh đă từng giúp họ chiến đấu chống Cộng sản trong thập niên 1960s?. Thượng Nghị Sĩ John McCain đă nói khi đến thăm Cộng đồng Việt Nam tại Bolsa, quận Cam, ngày 1 tháng 3, 2000 “Các bạn sẽ xây dựng tượng đài kỷ niệm chiến sĩ Hoa kỳ và Việt Nam Cộng Ḥa ngay tại Saigon!”

Hồi đầu thập niên 1970s, Lê Đức Thọ không hiểu chiến lược của người Mỹ, cứ nằng nặc đ̣i Mỹ phải rút. Thọ không ngờ rằng Mỹ đang muốn rút và chỉ sợ không rút nổi. Nay được Thọ đ̣i điều kiện tiên quyết là phải rút quân Mỹ trước, th́ c̣n ǵ tốt đẹp hơn cho Mỹ?. Bọn sư hổ mang quốc doanh Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất cũng hăng hái đuổi Mỹ, rước Cộng sản vào chiếm miền Nam.

Người Mỹ không lạ ǵ đă tâm của Thọ và đồng bọn Cộng sản Hà Nội. Chúng tưởng rằng Mỹ cần rút lui hay là bỏ chạy để nuốt trọn miền Nam rồi sau đó tiến đánh Thái Lan, Mă Lai, Tân Gia Ba, thực hiện hoạt động làm chó săn cho Liên Xô. Thọ không ngờ rằng Mỹ đă đi đêm với Trung Cộng và Bắc Kinh đă bán đứng Cộng sản Việt Nam. Ta đă thấy vấn đề Thọ và Cộng sản Hà Nội lao vào cái bẫy sập miền Nam năm 1975 để rồi không thể tiến đánh Thái Lan. Sau đó th́ cán bộ đảng viên trở thành một lũ tham nhũng ăn cắp, ăn cướp, sa đọa, hủ hóa, suy thoái đến mức tan tành cả đảng, cả chế độ.

Đă hơn 10 năm qua, chúng tôi không bao giờ b́nh phẩm sự dại dột ngu dốt về chiến lược quân sự hay ngoại giao với Mỹ của toàn đảng Cộng sản Hà Nội. Chúng dốt và làm tay sai cho Tầu th́ mặc kệ chúng, cho chúng chết sớm. Dậy khôn chúng làm chi?. Việc ǵ phải dậy chó gặm xương?. Cộng sản càng dại dột bao nhiêu th́ sẽ thất bại và mau chết bấy nhiêu. Dân tộc Việt Nam sẽ có dịp thấy ngày Cộng sản bị tiêu diệt. Chúng sẽ bị giết chết hết không có đất chôn.

Ngày nay, gió chính trị, chiến lược đă đổi chiều. Người Mỹ thấy chúng quá ngu nên phải nói huỵch toẹt vào mặt Cộng sản Hà Nội rằng chúng chỉ làm chó săn tay sai cho Bắc Kinh, và chẳng làm nổi tṛ trống ǵ! Đă đến lúc phải cho bè lũ Cộng sản Hà Nội biết rằng chúng sắp chết đến nơi. Chúng phải tắm trong máu của chúng. Kế hoạch trốn chạy vào các chùa quốc doanh hay trong các giáo hội “Ma Giáo” như Ấn Quang, Vạn Hạnh, Từ Đàm và trong các đồn điền để làm chiến khu “bỏ túi” đă lộ tẩy. Chúng tôi khẳng định rằng không bỏ sót một tên Cộng sản nào từ cấp xă, huyện ủy trở lên đến Trung Ương Đảng, bộ Chính Trị. Dù cho chúng đào lỗ dưới đất để trốn cũng không thoát chết.

Ngày nay các b́nh luận gia cũng đề cập đến vai tṛ của Trung Cộng trong vùng cũng như sự lệ thuộc của Hà Nội đối với Bắc Kinh và cho rằng có thể Bắc Kinh đă bật đèn xanh cho Hà Nội. Nên nhớ rằng, cho đến hiện nay, Bắc Kinh vẫn là chỗ dựa duy nhất của chế độ cộng sản Hà Nội và Bắc Kinh đang nắm trong tay nhiều phương tiện để khống chế Hà Nội, nếu Hà Nội tỏ ư phản trắc. Bắc Kinh như con cọp đang ngủ, mặt mũi hiền từ; nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tung vuốt tát vào mặt con mồi cộng sản Hà Nội. V́ thế, tuy Phạm Văn Trà đă ngỏ ư xin sang thăm Mỹ và được bộ trưởng Quốc Pḥng Hoa Kỳ, Donald Rumsfeld chấp thuận gửi thư mời, Hà Nội vẫn có nhu cầu lớn tiếng thanh minh với Trung Cộng rằng họ luôn coi Mỹ là kẻ thù. Hàng trăm bài hát "chống Mỹ cứu nước" đă được các thí sinh giải Sao Mai cất lên ngay ở cửa ngơ Trung Cộng là tỉnh Quảng Ninh, chính là tín hiệu báo cáo với Bắc Kinh sự trung thành của Hà Nội.

Nhưng dù có ḥ, có hát hỏng, có khấu đầu dâng đất, dâng biển, Cộng Sản Hà Nội đang chơi một tṛ chơi quá dại dột và hết sức nguy hiểm. Hà Nội nên nhớ rằng Mỹ cũng chẳng hiền từ ǵ mà Trung Cộng th́ nổi tiếng tàn độc. Tập đoàn lănh đạo Hà Nội đang chơi với lửa. Nếu họ có bị phỏng hay có bị chết cháy theo chế độ th́ đó cũng là nghiệp dĩ. Chúng ta chờ xem Cộng Sản Hà Nội sẽ làm cháy giang sơn Việt Nam đến đâu?, và biển đất của Dân Tộc Việt Nam Trung Cộng có thể lấy được hay không?. Và một lần nửa chúng tôi muốn nói với Cộng Sản Hà Nội rằng, không nên đi theo gót chân Lê Chiêu Thống, v́ muôn đời sẽ bị dân tộc Việt Nam nguyền rủa, những kẻ chỉ biết "Bán Nước Cầu Vinh". Lịch sử đă chứng minh như vậy.

Lư Nam Trực

HOME

-- (Can_Ngo_An-Dai_Zut@PhuDauHeo.Com), December 23, 2004.


Response to Chế Độ Cộng Sản HĂ  Nội Sẽ Đi Về ĐĂ¢u?

when do you think Communist Regim will be collaped?

-- Steven Tran (hoansinh@yahoo.com), January 11, 2005.

Response to Chế Độ Cộng Sản HĂ  Nội Sẽ Đi Về ĐĂ¢u?

dan ngu cu den soi suc cam thu gi? Co cam thu may thang chu tich dam bua nua thang lai thoi.

dan thanh pho suong bo me, viec gi phai cam thu.

VN doc lap tu do dan chu con xa xa lam

Uoc mong it nhat den cuoi cuoc doi duoc nhin thay vien canh do.

-- Chien si diet cong (Chien si diet cong@yahoo.com), January 12, 2005.



Moderation questions? read the FAQ