Việt Nam Và Sự Đổi Mới

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Sự đổi mới ở Việt Nam đâu phải là công của bọn KKK - Mafia đỏ Đảng Cộng Sản Việt Nam đâu quư vị. Tôi có dịp đi Việt Nam nhiều lần từ 1987 đến 2004, từ 30-4-1975 đến năm 1994 đời sống xă hội Việt nam rất nghèo dù Nga đă viện trợ 3-4 tỷ dollar về chiến cụ, săng nhớt đê/ duy tŕ đoàn quân xă hội chủ nghĩa QDND [ Trị Giá của các đồng Rubbles này phaỉ đámh giá lại rất thấp ] Tại sao chỉ viện trợ về quân sự mà kho6ng viện trợ về kinh tế??? Mục Đích của Đế Quốc Nga là biến các quốc gia đàn em thành 1 xă hội nô lệ hóa chỉ biết dưa theo Nga để ĐCSVN tồn tạị Nga đă không canh tân Việt Nam!!!!!! Sự kiện này làm cho đảng viên CS yêu nước nhận ra tâm địa của Cáo Hồ bè lũ ĐCSVN là 1 lũ chồn lùi liếm đế giầy Liên Sô 1 cách mù quáng đă không đặt quyền lợi của cả Dân Tộc và Tổ Quốc Viêt Nam trên t́nh hữu nghuị Chủ tớ Liên Sô - Việt Nam. Từ 1995-2004 đất nuớc đă khá hơn v́ Nga đă quỵ v́ quá nghèo về kinh tế nếu không thay đổi rồi Nga sẽ sụp đổ, đây là cơ hội cho Việt Nam tiến ra khỏi quỹ đạo làm nô lệ cho Nga, May nhờ tiền cứu đói giảm nghèo do Việt Kiều Tỵ nạn cộng sản ở Hải Ngoại gửi về mà Vie6.t Nam mới được như ngày hôm nay. Đảng CSVN làm ǵ mà làm đưỢc việc cứu đói giảm nghèo thưa các bác. Nhưng với hơn ba tỷ ngoại tệ do đồng bào gửi về tiếp sức cho gia đ́nh, phần lớn đều rơi vào tay bọn gian manh Mafia đỏ là Đảng CSVN. Tôi đă đi khắp nước từ Nam chí Bắc đâu đâu dân đen cũng thù ghét ĐCSVN và bọn TC-2 Cớm, các gia đ́nh cách mạng nghèo vẫn ḥan nghèo, con em không có 1 tương lai. Môi trường xă hội là việc đi làm lao động hay thất nghiệp co học hết đại học kho6ng là con cháu của Đảmng Viên CSVN gO6.c có thế lực th́ chỉ đi làm bồi bàn, bán chônnuôi miệng. Một chính quyền chỉ lo củng cố địa vị và ăn cắp ăn chặn của nhân dân và đỒng bào Hải Ngoại th́ cũng như bọn Tần Thuỷ Hoàng trước sau rồi sẽ tự hủy họai để nhường lại cho 1 thể chế Nhân Chủ V́ Dân và cho Dân hay nói đúng nghĩa 1 Chính phủ do Đồng bào chọn th́ sẽ măi măi trường tồn. Bọn TC-2 có kềm kẹp đồng bào cũng không cảnnổi cơn thuỷ triều của nhân dân quá phẫn nộ tự đi t́m 1 giải pháp để cứu họ và Quê Hương.

Việt Nam Và Sự Đổi Mới

Phương Nam - Australia Phần I - Phải chăng công cuộc đổi mới là do Đảng khởi xướng? 1- Bức tranh đất nước sau đổi mới: Đại hội 6 ĐCS Việt Nam được tiến hành tại Hà Nội tháng 12.1986 đă thông qua đường lối đổi mới kinh tế. Mục đích của nó là nhằm tạo ra một cơ chế kinh tế mới, thay thế cho cơ chế chỉ huy tập trung, quan liêu, bao cấp cũ. Chỉ một thời gian ngắn sau khi đường lối mới đi vào cuộc sống th́ ai cũng thấy rơ là đă có một sức sống mới bừng lên thật mạnh mẽ trên khắp mọi miền đất nước. Thậm chí nó c̣n gây ngỡ ngàng với chính những người đă từng biểu quyết thông qua nó. Nh́n chung dư luận cả trong, ngoài nước đều đánh giá cao và hết sức ca ngợi bước chuyển biến đầy tích cực này của Việt Nam. Mọi tầng lớp nhân dân hết thảy đều vui mừng, v́ kể từ nay tuy vẫn c̣n những khó khăn, ràng buộc của cơ chế cũ. Nhưng về cơ bản th́ cơ chế mới đă xác lập được quyền tự chủ trong sản xuất, kinh doanh của các đơn vị và cá nhân người lao động. Điều này tạo nên một xung lực lớn, làm cho năng suất lao động trong tất cả các ngành vốn bị tụt dốc thảm hại trước đó, nay đă được phục hồi và tăng dần lên. Nhiều ngành nghề truyền thống của cha ông những tưởng rồi sẽ bị thất truyền theo năm tháng cũng đă được hồi sinh. Nhiều sản phẩm, dịch vụ mới ra đời, nhiều thị trường mới được khai mở, v.v.

-- (1 Người Việt Nam B́nh Thường @ Yêu Nhân Dân.HơnĐảngCSVN), January 04, 2005

Answers

Response to Việt Nam VĂ  Sự Đổi Mới

Ngành lương thực có thể được coi là một ví dụ điển h́nh chứng minh cho bước chuyển biến này:

- Sản xuất lương thực: từ chỗ lương thực bị thiếu thường xuyên, có khi là rất nghiêm trọng th́ nay đă có đủ và bắt đầu có tích lũỵ Chẳng những đồng bằng sông Cửu Long - khu vực thường sản xuất hơn 50% tổng sản lượng lương thực quốc gia có tích lũy, mà cả miền Bắc và miền Trung cũng có tích lũỵ Cuộc họp của bộ chính trị ĐCS Việt Nam tại thành phố Hồ Chí Minh chiều ngày 7.5.1989 đă có một quyết định mang ư nghĩa chiến lược : cho phép Việt Nam xuất khẩu gạo, và ngay trong năm ấy cả nước đă xuất được 1,4 triệu tấn.

- Kinh doanh lương thực: khi phần lớn những trạm kiểm soát hàng hóa được lệnh dẹp bỏ th́ hạt gạo Việt Nam như được chắp cánh baỵ Gạo đi về những bản làng xa xôi, tới tận những hang cùng ngơ hẻm, gạo leo lên những tầng lầu cao và gạo ra nước ngoàị Tất cả những biến đổi kỳ diệu ấy là do sự vận động tự nhiên của các quy luật trong kinh tế như : quy luật giá trị, quy luật cung cầu, quy luật cạnh tranh, v.v... chứ không cần phải nhà nước phong tặng danh hiệu anh hùng cho ai như đă làm trước đó.

Ở trong các lĩnh vực văn hóa, xă hội t́nh h́nh cũng rất đáng mừng: nhân dân đă được phép đi lại, cư trú, nói năng, hành đạo,... tự do hơn trước. Nhiều sinh hoạt văn hóa mang đậm đà bản sắc dân tộc vốn không được khuyến khích trước đó cũng đă được phép xuất hiện trở lạị Chẳng hạn như hội Lim ốá Hà Bắc : năm 1987 đă có quyết định của Bộ Văn Hóa - Thông Tin cho phép được chính thức mở lạị Nhiều tác phẩm văn học, nghệ thuật ra đời trong thời kỳ này được công chúng đón nhận nồng nhiệt, v́ chúng đă bắt đầu nói lên được những tâm tư sâu lắng của thân phận con người, v.v...

Với một bức tranh xă hội rơ ràng là đă sáng sủa hơn trước. Có rất nhiều bài viết, tổng kết, báo cáo của những người có trách nhiệm trong ĐCS Việt Nam, các nhà nghiên cứu, v.v... được đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng trong nước, phần lớn thường có chung một kết luận :

''Công cuộc đổi mới là do Đảng khởi xướng mà công đầu thuộc về trí tuệ tập thể của Bộ chính trị và Ban chấp hành trung ương ĐCS Việt Nam''.

Trong bài nhan đề: Đôi Điều Suy Nghĩ Về Vận Mệnh Của Chủ Nghĩa Xă Hội, ra tháng 7 năm 2000, ủy viên Bộ chính trị ĐCS Việt Nam khoá 8, chủ tịch Hội đồng lư luận TƯ Nguyễn Đức B́nh cũng đă viết : 'ø Việc thực hiện NEP ở Nga, công cuộc đổi mới ở Việt Nam, công cuộc cải cách mở cửa ở Trung Quốc, đều do ĐCS khởi xướng và lănh đạo, đều nhằm mục tiêu xây dựng CNXH''. (xem website www.nhandan.org.vn - mục Diễn Đàn).

Theo tôi, không ai có thể phủ nhận được vai tṛ của rất nhiều người trong Đảng mang tinh thần đổi mới từ các cấp ủy ở cơ sở lên tới trung ương, trong đó kể cả vai tṛ quan trọng của hai cố tổng bí thư Trường Chinh (giai đoạn từ tháng 7 - 12.1986) thay cho cố tổng bí thư Lê Duẩn từ trần, và Nguyễn Văn Linh (từ 12.1986 - 1991) đă thúc đẩy cho đường lối mới được thông quạ Nhưng để có một cái nh́n khách quan và thực tiễn hơn, chúng ta cần quay lại với bối cảnh lịch sử lúc ấỵ

2 - Bối cảnh lịch sử trước đổi mới :

a) Bối cảnh quốc tế:

Tháng 3 năm 1985, khi M.Goóc-ba-chốp (Mikhail Gorbachev) nhậm chức tổng bí thư ĐCS Liên Xô, th́ một năm sau đó ông đă đề ra hai chính sách lớn là: Công Khai và Xây Dựng Lại (Glasnost và Perestroika). Chúng bao gồm cả những vấn đề đối nội và đối ngoại của Liên Xộ Một trong những thay đổi lớn trong chính sách đối ngoại ấy là: đă đến lúc Liên Xô không thể chịu đựng được măi những gánh nặng quá sức cho các nước đàn em trong phe XHCN được nữạ V́ Liên Xô cũng có biết bao khó khăn nội bộ cần phải giải quyết, nhân dân Liên Xô cũng thiếu thốn trăm bề và cái chính là sự bao cấp kia quá ư vô lư, không biết đến bao giờ mới chấm dứt.

Không cần phải tŕnh bày dài ḍng, chúng ta cũng thấy được ngay là Việt Nam đă bị hụt hẫng lớn như thế nào cả về vật chất lẫn tinh thần từ sự thay đổi nàỵ Kể cả mất chỗ dựa duy nhất về mặt quân sự lúc bấy giờ. Trong khi sự cấm vận của Mỹ vẫn c̣n, quan hệ Việt Nam - Trung Quốc vẫn tiếp tục căng thẳng, măi đến năm 1991 mới bắt đầu có những cuộc đàm phán cấp chính phủ để b́nh thường hóạ Việc quan hệ buôn bán với các nước ngoài phe XHCN tuy đă có nhưng chưa đáng kể,... (những viện trợ theo các hiệp định cũ - coi việc hợp tác toàn diện với Liên Xô là ḥn đá tảng trong toàn bộ chính sách đối ngoại của Đảng th́ vẫn c̣n hiệu lực thi hành, nhưng những hiệp định mới th́ giảm hẳn. Và trong một thời gian dài trước đó 70-80% tổng kim ngạch nhập khẩu của Việt Nam là đến từ Liên Xô và Đông Âu - số liệu của nhà báo Hữu Thọ, UVTƯ Đảng khoá 8, trưởng ban Tư tưởng - Văn hóa trung ương - Bản Lĩnh Việt Nam, NXB Đại Học Quốc Gia Hà Nội 1997, Tr.193).

b) Bối cảnh trong nước:

Trong báo cáo chính trị của đại hội đảng 6 cũng đă thừa nhận một cách tóm lược như sau:

''...Sai lầm về cuộc tổng điều chỉnh giá- lương - tiền cuối năm 1985 đă làm cho nền kinh tế - xă hội Việt Nam lún sâu vào khủng hoảng, phân phối càng thêm rối ren căng thẳng, vật giá tăng nhanh, ngân sách thâm hụt lớn, lạm phát phi mă; hiệu quả sản xuất và đầu tư thấp, những mất cân đối lớn trong nền kinh tế chậm được thu hẹp, có mặt c̣n gay gắt hơn;... ; chủ quan nóng vội, bảo thủ tŕ trệ trong bố trí cơ cấu kinh tế, trong cải tạo và quản lư. Những sai lầm nói trên là rất nghiêm trọng về chủ trương chính sách lớn, về chỉ đạo chiến lược và về tổ chức thực hiện,...''.

Với những khó khăn to lớn ấy, nhất là sự thay đổi từ phía Liên Xô, đă buộc những người lănh đạo cao nhất trong ĐCS Việt Nam đứng trước một trong hai sự lựa chọn : Đổi mới hay là sụp đổ. Và nghị quyết đại hội 6 đă ra đời trong bối cảnh lịch sử như vậỵ Nó thực sự là giải pháp cho một t́nh thế nguy kịch, chứ không phải xuất phát từ một cái nh́n viễn kiến, có cơ sở khoa học.

3 - Động lực nào đă thúc đẩy ĐCS Việt Nam chấp nhận đổi mới?

Nhiều người trong Đảng sau đó đă có ư kiến: '' Thôi th́ cứ cho rằng t́nh h́nh khó khăn đă buộc đảng ta phải đổi mới đi, nhưng nói ǵ th́ nói công cuộc đổi mới vẫn cứ là do Đảng khởi xướng. Điều đó thể hiện một tinh thần trách nhiệm cao của ĐCS Việt Nam trước nhân dân''!



-- (1 Người Việt Nam B́nh Thường @ Yêu Nhân Dân.HơnĐảngCSVN), January 04, 2005.


Response to Việt Nam VĂ  Sự Đổi Mới

Theo tôi ư kiến trên là không có cơ sở để đứng vững. Bởi v́ nếu nói về giai đoạn cuộc sống nhân dân chịu nhiều khó khăn nhất, th́ phải là trước đó. Cụ thể là trong các năm từ 1976 đến 1981. Đó là những năm tháng của ḿ, khoai, sắn, nui, bo bọ Của cải tạo và kinh tế mới, của quốc hữu hóa, hợp tác hóa, tập đoàn hóa, thủy lợi hóa, công tư hợp doanh hóa một cách tràn lan và của ngăn sông, cấm chợ gắt gaọ Đó cũng là những năm tháng mà lợn, gà, cá trê Phi, chim Cút, v.v ''chung sống ḥa b́nh'' với người trong những căn hộ chật chộị Ở đó những người chủ gầy g̣ của chúng chẳng ai ra lệnh, nhưng đă phải tự hạ quyết tâm cho ḿnh : chúng tao có thể bị đói nhưng chúng mày th́ nhất định phải được ăn no! Trong bài Đánh Thức Tiềm Lực, nhà thơ Nguyễn Duy cũng đă có những đoạn viết về giai đoạn ấy như sau:

Lúc này ta làm thơ cho nhau

đưa đẩy làm chi mấy lời ngọt lạt

ta ca hát quá nhiều về tiềm lực

tiềm lực c̣n ngủ yên...

Xin em nh́n ḱa - người cuốc đất

(tôi cũng từng chai tay cuốc đất)

cái cuốc theo ta đời này, đời khác

lưỡi cuốc nhỏ nhoi liếm sạch cánh đồng rồi

dướn ḿnh cao

chĩa cuốc lên trời

bổ xuống đánh phập

đẹp lắm chứ cái tạo h́nh cuốc đất!

xin em nh́n - người gánh phân, gánh thóc

(tôi cũng từng ṃn vai gánh phân, gánh thóc)

kẽo kẹt hai vai một nhịp cầu vồng

đẹp lắm chứ cái tạo h́nh gồng gánh

những cái đẹp thế kia em có chạnh ḷng không?

cái đẹp gợi về thuở ngày xửa, ngày xưa

nhịp theo tiết điệu chậm buồn

cái đẹp ấy lẽ ra không nên tồn tại nữa!

em có chạnh ḷng chăng?

giữa thành phố huy hoàng bạt ngàn quán nhậu

bỗng hiện lù lù chiếc xe hơi chạy than

vệt than rơi tóe lửa mặt đường

em có chạnh ḷng chăng?

xích lô đạp càng ngày càng nghênh ngang

xích lô máy và xe lam chạy dầu vừa nă đại liên vừa phun khói độc

người đi bộ vừa đi vừa nghĩ về tiềm lực

tiềm lực c̣n ngủ yên,...

Thầy giáo giảng rằng

nước ta giàu lắm!à

lớp lớp trẻ con cứ thế học thuộc bài...

bài thơ dài gần 200 câu, được sáng tác trong các năm từ 1980 - 1982, nhưng bị cấm măi đến năm 1987 mới được in trong tập Mẹ Và Em). T́nh h́nh nghiêm trọng đến mức mà các cô gái đang t́m chọn người yêu cho ḿnh đă phải tự động ''hạ điểm chuẩn tuyển sinh'' xuống chỉ c̣n:

Một yêu anh có... may ô!

hai yêu anh có cá khô ăn dần

ba yêu rửa mặt bằng khăn

bốn yêu có thuốc đánh răng hàng ngày! (khuyết danh)

Mà không hạ sao được khi ''cánh thí sinh'' cũng rất ''hoàn cảnh'' :

Bắt cởi trần phải cởi trần

cho may ô mới được phần may ô!

May sao nhờ sự linh hoạt trong việc xử lư t́nh huống ấy đă cứu văn được t́nh h́nh, chứ nếu không th́ cánh kia cũng đành chịu ''thất học'', c̣n các cô th́ cũng không có ''học tṛ''!

Chẳng những là khó khăn về vật chất, mà đời sống tinh thần của nhân dân cũng rất nghèo nàn và bị o ép nặng nề. Người dân không được phép nói công khai về những nỗi buồn của chiến tranh cũng như những nỗi đau trong ḥa b́nh. Bao năm trời đa số họ chỉ dám giữ kín ở trong đầụ

Cố nhà văn - đại tá quân đội Nguyễn Minh Châu trong bài viết Hăy Đọc Lời Ai Điếu Cho Một Giai Đoạn Văn Học Minh Họa đăng trên báo Văn Nghệ số ra ngày 5.12.1987, đă phần nào nói lên được nỗi sợ hăi ấy của giới văn nghệ sỹ nói riêng và cũng là của nhân dân nói chung: '' Rất thảm đối với nhân cách của một người văn nghệ sỹ là hễ cầm bút là phải nghĩ đến né tránh, che chắn, rào đón, đối phó...'' và ''văn chương ǵ mà muốn viết một câu trung th́ phải viết một câu nịnh? hèn, hèn chứ, nhà văn nước ḿnh tận trong tâm can ai mà chẳng thấy ḿnh hèn? cái sợ nó làm ḿnh hèn.''.

Đời sống của nhân dân bị khó khăn o ép là vậy, nhưng có lẽ lúc đó những người lănh đạo cao nhất trong ĐCS Việt Nam đều cho rằng: phe XHCN đang mạnh, Liên Xô dưới thời của cố tổng bí thư Brêgiơnép (L.Brezhnev 1906 - 1982) là rất ''hào hiệp''. ĐCS Việt Nam chưa thấy có dấu hiệu nào của sự đe dọa mất quyền lực và do vậy nhu cầu đổi mới cũngà không có cơ sở để phát sinh!

Mọi nỗ lực của đảng lúc ấy được dồn hết vào việc lănh đạo đất nước thực hiện cho kỳ được đường lối do Đại hội 4 đề ra năm 1976: ''Nắm vững chuyên chính vô sản, phát huy quyền làm chủ tập thể của nhân dân lao động, tiến hành đồng thời 3 cuộc cách mạng...''. Chỉ có điều là cứ càng nắm vững chuyên chính vô sản bao nhiêu th́ cuộc sống của nhân dân lại càng khó khăn, điêu đứng bấy nhiêụ (tất nhiên việc nắm chắc tay súng bảo vệ bờ cơi là cần thiết, nhưng đó là chuyện hoàn toàn khác).

Nhân dân miền Nam chỉ một thời gian ngắn sau ngày 30.4.1975 ''được'' chia lửa chuyên chính vô sản cùng với đồng bào miền Bắc của ḿnh, đă chỉ c̣n biết ngửa mặt kêu trời :

''Mấy ổng cái ǵ cũng muốn bắc (bắt), chỉ có cây cầu là hổng có thấy bắc.''!

(trong báo cáo chính trị của đại hội ĐCS Việt Nam lần thứ 5 họp tháng 3.1982 cũng vẫn nhấn mạnh: ''Đại hội khẳng định tiếp tục thực hiện đường lối cách mạng XHCN và đường lối xây dựng nền kinh tế XHCN của đại hội 4...'' -á Xem website http://www.org.cpv.vn, mục ĐH ĐCS VN).

Từ những tŕnh bày trên ta có thể rút ra kết luận : chính nguy cơ đe dọa mất quyền lănh đạo đất nước mới vừa là nguyên nhân sâu xa, vừa là động lực chính thúc đẩy những người nắm thực quyền trong ĐCS VN buộc phải chấp nhận đường lối đổi mới kinh tế vào năm 1986. Nó tuyệt đối không phải là do ''tinh thần trách nhiệm cao của ĐCS VN trước nhân dân'' như có người đă nêu ư kiến.

4 - Ai là người đă thực sự khởi xướng công cuộc đổi mơi?

Theo tôi đúng là có nhiều ĐVCS mang tinh thần đổi mới nhất là ở cơ sở, nhưng xét trên toàn bộ Hệ thống đảng là chống đổi mới, càng lên cao ở cấp trung ương càng chống mạnh. Bởi v́ chính chủ nghĩa Mác - Lê Nin đă mách bảo họ rằng : nếu từ bỏ cơ chế kinh tế chỉ huy tập trung, th́ việc mất quyền duy nhất lănh đạo đất nước của ĐCS Việt Nam chỉ c̣n là vấn đề thời gian.

Chính nhân dân ở cả 3 miền Bắc - Trung - Nam mới là những người thực sự khởi xướng công cuộc đổi mớị Họ đă làm điều này khi âm thầm, lúc công khai nhưng rất bền bỉ và quyết liệt từ nhiều năm trước đó. Bởi v́ họ đă không thể chịu đựng được măi cái đói, cái nghèo mà lúc này cũng đồng nghĩa với cái nhục nữạ Và họ đă vùng lên, quyết ''xé ràĩ' để bung ra làm ăn sinh sống, bất chấp cái giá mà họ có thể phải trả. Ai không tin điều này xin hăy t́m hiểu thêm câu chuyện của những người nông dân Vĩnh Phú, mà ngay từ năm 1966, khi c̣n chiến tranh đă đề xuất với ông Kim Ngọc - Bí thư tỉnh ủy lúc ấy một cách làm mới : cho phép khoán sản phẩm cuối cùng trong nông nghiệp tới từng hộ nông dân (gọi tắt là khoán hộ), nhằm thay thế cho lề lối đi làm theo tiếng kẻng của Hợp tác xă hoàn toàn thiếu sức sống trước đó. Nghị quyết hội nghị thường vụ tỉnh ủy Vĩnh Phú được ra đời sau đó đă phân tích rơ 8 điều lợi của khoán hộ.

Toàn bộ hệ thống Đảng khi biết chuyện đă la hoảng lên và cái ''cỗ máy nghiền'' kia lập tức vận hành. Những quyết định kỷ luật được tung ra cho những người ''dám cả gan'' ấy, với các ''tội danh'' đại loại như : '' Phủ định đường lối hợp tác hóa nông nghiệp, mưu toan phục hồi lại con đường tư hữu của người nông dân.''! v.vàThế nhưng chân lư cuối cùng lại thuộc về những người bị kỷ luật, chứ không thuộc về những người đă ra quyết định kỷ luật họ. (cũng cần lưu ư là cấp ra quyết định kỷ luật Bí thư tỉnh ủy tất nhiên phải là cấp trung ương).

Chính v́ có những người nông dân b́nh thường và những ĐVCS can đảm ấy, cùng biết bao người khác trên khắp đất nước, dám đương đầu với cỗ máy nghiền kia, th́ nhiều năm sau mới có chỉ thị 100 của ban bí thư T.Ư mùa xuân 1981 - cho phép khoán sản phẩm cuối cùng trong nông nghiệp đến nhóm và người lao động (nhưng vẫn duy tŕ hệ thống hợp tác xă). Nghị quyết 10 của bộ chính trị tháng 4.1988 - cho phép giao đất canh tác đă hợp tác hóa để xă viên được trực tiếp sử dụng, v.và Kết quả là sản lượng thóc cả nước tăng từ 12 triệu tấn năm 1981 lên 15 triệu tấn năm 1987, rồi 32 triệu tấn năm 2000 và nông nghiệp Việt Nam 15 năm qua liên tiếp được mùa, dù có những năm đất nước gặp thiên tai rất nặng.

Ở trong các ngành và lĩnh vực khác, nhân dân cũng phải gánh chịu muôn vàn khó khăn không kém. Nhà viết kịch tài ba Lưu Quang Vũ nay đă mất, xuất phát từ thực tiễn cuộc sống đă viết nên vở kịch Tôi Và Chúng Ta (đạo diễn Nguyễn Đ́nh Nghi - đoàn kịch nói Hà Nội tŕnh diễn), được công chúng cả nước đón nhận nồng nhiệt vào những năm giữa của thập niên 80. Năm tháng đă trôi qua, nhưng những ai đă từng xem nó đều như c̣n nghe văng vẳng đâu đây những lời của giám đốc một xí nghiệp công nghiệp - Hoàng Việt, chúng vừa uất ức nghẹn ngào, vừa như muốn thét vào mặt những đại diện của cơ chế cũ : '' Các anh quẳng chúng tôi xuống nước bảo chúng tôi bơi nhưng lại trói chân, trói tay chúng tôi lại th́ làm sao chúng tôi bơi được?'' và 'øNhững nguyên tắc được sinh ra là để phục vụ cho cuộc sống, chứ không phải cuộc sống phục vụ cho những nguyên tắc!''.

Thế nhưng cỗ máy ấy vẫn lạnh lùng quay, nhằm cố bảo vệ cho kỳ được ''những nguyên tắc của chủ nghĩa xă hộị''! Mọi biến đổi tích cực của đất nước những năm qua một mặt chứng tỏ rằng: sự cần cù, thông minh và khả năng ḥa nhập của con người Việt Nam vào một thế giới đang biến đổi hàng ngày là rất đáng khâm phục và tự hàọ Nhưng mặt khác nó cũng cho người ta thấy rơ sự ḱm hăm và mức độ tàn phá của cơ chế cũ đối với đất nước là khủng khiếp đến chừng nàọ (nếu đem so sánh những thiên tai với những hậu quả mà những ''thiên tàí' đă trút xuống cho đất nước bao năm trời th́ quả vẫn lààchuyện nhỏ! ). Bằng chứng là chỉ cần khi ĐCS Việt Nam trả lại cho nhân dân một phần quyền tự do mà họ đă bị tước đoạt trước đó thôi (thông qua cái gọi là:'' Cuộc cách mạng về quan hệ sản xuất xă hội chủ nghĩa!”), th́ họ hoàn toàn có thể tự đứng vững trên đôi chân của ḿnh. Cho dù nguồn viện trợ đến từ các nước XHCN đă giảm dần, rồi sau đó là gần như mất hẳn.



-- (1 Người Việt Nam B́nh Thường @ Yêu Nhân Dân.HơnĐảngCSVN), January 04, 2005.


Response to Việt Nam VĂ  Sự Đổi Mới

Từ những tŕnh bày trên ta cũng có thể rút ra kết luận : nếu nói ĐCS Việt Nam đă lănh đạo công cuộc đổi mới th́ đúng (v́ có chịu buông ra đâu!). Nhưng nếu lại nói rằng ĐCS Việt Nam đă khởi xướng công cuộc đổi mới là hoàn toàn saị

5 - Một vấn đề lớn cần làm rơ:

Tuy nhiên trong thực tế lại nảy sinh một điều trớ trêu và rất phổ biến là : có nhiều người trong Đảng hôm qua đă từng không từ một thủ đoạn nào để chống lại đổi mới, th́ hôm nay đùng một cái lại nghiễm nhiên trở thành ''những chiến sỹ đi đầu trong công cuộc đổi mớí'!

Đề cập đến ''tính tiền phong'' này trong bài CHIA TAY Ư THỨC HỆ, anh Hà Sỹ Phu cũng đă viết :

'øBản chất lạc hậu, không tiền phong nhưng muốn giành vị trí tiền phong th́ quy tŕnh giành lấy

tiền phong phải diễn ra theo 4 bước tuần tự :

Bước 1: thấy cái ''tiền phong thật'' ngược với ḿnh, nên coi là phản động.

Bước 2: không chống được, đành buông lỏng, để cái ''tiền phong thật'' tồn tại không chính thức.

Bước 3: thấy cái ''tiền phong thật'' hữu hiệu, hợp lư nên phải làm theọ

Bước 4: tuyên bố cái ''tiền phong thật'' ấy là do ḿnh khởi xướng. Trong thực tiễn ''cách mạng'' Việt Nam, từ việc to, việc nhỏ đều có thể dẫn ra vô số sự kiện đă diễn ra theo kiểu ấy, tức là lếch thếch chạy theo thực tiễn để đoạt lấy tiền phong...''.

Tiến tŕnh 4 bước trên làm cho người đọc không khỏi không liên tưởng đến câu chuyện cổ tích Thạch Sanh - Lư Thông của dân tộc!

Một câu hỏi đặt ra là điều ǵ đă làm cho người ta có thể vơ vào cho ḿnh một chiến công lớn của nhân dân như vậy? Theo tôi câu trả lời thật giản dị: chính thể chế chính trị chỉ có duy nhất một đảng lănh đạo đất nước đă là “nhân tố chủ yếu quyết định cho thắng lợi ấy”! Những chuyện tương tự nếu là ở các nước có nền dân chủ thực sự, th́ dù họ thuộc những đảng đang ở vị trí đối lập hay đảng đang nắm quyền, dẫu có rất muốn cũng không thể làm được. Có lẽ chính v́ thế mà ở một đoạn khác trong bài trên, anh Hà Sỹ Phu cũng đă viết đại ư: ''Người cộng sản rất thích chơi tṛ ''đạo đức'' nhưng không dám chơi tṛ ''quân tử'', dùng đạo đức con người có thể lừa cả ḿnh, nhưng khi ḷng đă cất lên tiếng quân tử th́ con người phải đối diện với chính lương tâm ḿnh không trốn vào đâu được, bởi nó cụ thể như thế nên đạo đức giả th́ dễ nhưng quân tử giả th́ không dễ chút nào, thiệt đến quyền lợi sát sườn ngaỵ''.

(xem tuyển tập Hà Sỹ Phu - website http://members.aol.com/vietnamgo/hasphu.htm ).

Nhưng tôi tin rằng lịch sử rồi sẽ rất công bằng: Thạch Sanh là Thạch Sanh mà Lư Thông là Lư Thông, chứ không lẽ nào những gă Lư Thông hôm qua đă từng thả đá lấp hang hại người, lại hết loạt hóa thành những chàng Thạch Sanh vào hang cứu người hôm nay được. Bởi v́ như thế th́ quá bất công, những bất công đă kéo dài từ suốt nửa sau của thế kỷ 20, rồi nay sang luôn cả thế kỷ 21 này dứt măi chưa rạ Họ - những gă Lư Thông thời đại ấy đă nêu thêm một gương rất xấu cho dân tộc nói chung và nhất là cho thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay nói riêng.

Phần II - Sự đổi mới hôm nay và một số vấn đề của nó.

1- Về tính duy nhất của đảng cầm quyền :

”Có ư kiến cho rằng : hôm nay ĐCS Việt Nam đă quyết tâm đổi mới, mọi việc đều đang biến đổi hàng ngày hàng giờ. Rồi Đảng sẽ mở rộng dân chủ trong nội bộ cũng như ra ngoài xă hội hơn nữa, sẽ cải cách hành chính, trẻ hóa, trí thức hóa đội ngũ của ḿnh và nghiêm túc tiếp thu ư kiến phê b́nh của mọi tầng lớp nhân dân. Xử lư nghiêm khắc mọi hiện tượng tiêu cực trong Đảng, v.v... Đất nước nhất định sẽ tiến lên!”

Nhưng theo tôi tất cả những thay đổi đó nếu có, cho dù là thực tâm cũng không giải quyết được tận gốc của vấn đề. Bởi v́ nguyên nhân sinh ra chúng, xuất phát từ thể chế chính trị là vẫn c̣n nguyên. (tức là chỉ có duy nhất một ĐCS Việt Nam lănh đạo đất nước, được ghi rơ trong điều 4 hiến pháp hiện hành). V́ vậy cái cơ chế do thể chế chính trị ấy sinh ra dứt khoát sẽ không chống được tham nhũng. Cũng chẳng chống được buôn lậu và tất nhiên nó cũng không xóa được những áp bức, bất công trong xă hội đă và đang càng ngày càng sâu sắc, kể cả những bất công trong nội bộ đảng.

(cứ cộng cộng, trừ trừ một hồi th́ ai cũng thấy rơ là chỉ có một thiểu số t́m được những thiên đường, mùa xuân cho họ và gia đ́nh. C̣n đại bộ phận dân tộc th́ đă phải gánh chịu Những Thiên Đường Mù, những Mùa Hè Đỏ Lửa thịt nát xương tan.) .

Tương tự đối với việc giải quyết những vấn đề lớn khác của đất nước như : xây dựng và thực hiện các quyền tự do căn bản của con người : tự do tư tưởng, báo chí, ngôn luận, tín ngưỡng, lập hội, ḥa giải và ḥa hợp dân tộc, v.và nhưng lại phải luôn thỏa măn nguyên tắc là:” Đoàn kết, thống nhất dưới sự lănh đạo của ĐCS Việt Nam”! Th́ theo tôi chính điều này mới là không tưởng. V́ vậy tất nhiên nó cũng không thể xây dựng được một xă hội dân chủ được đa số nhân dân Việt Nam chấp nhận.

Điều này chẳng những đúng với Việt Nam mà c̣n đúng với toàn hệ thống XHCN nói chung, hăy lấy trường hợp Cu Ba với vấn đề tuổi tác làm ví dụ:

Năm 1959 - khi Phi Đen (Phidel Castro) và các đồng chí của ông tiến hành khởi nghĩa vũ trang, lật đổ được chế độ Batista và sau đó bắt đầu công cuộc xây dựng CNXH ở Cu Ba, th́ tuổi đời của họ đều chỉ trên dưới 30, nghĩa là c̣n rất trẻ. Nhưng không phải v́ thế mà hôm nay sau hơn 40 năm, những người cộng sản của nước này đă xây dựng được một nền dân chủ thực sự, nếu như không muốn nói là ngược lại: sự độc tàị Thậm chí chính những người trẻ tuổi một khi đă nắm được quyền lực rồi lại có nhiều cơ sở để ''yêu tha thiết'' chế độ độc đảng hơn cả, bởi v́ là trẻ hơn nên thời gian nắm quyền lực của họ cũng sẽ lâu hơn. Ở Việt Nam, trước những quốc nạn tham nhũng và buôn lậu ngày càng lan tràn như hiện nay, đă làm cho nhiều người dân cùng có chung một suy nghĩ : ông nào lên th́ cũng vậy thôị Có khi cứ để mấy ông già làm lại c̣n đỡ hơn, v́ các ông ấyà ăn đủ rồi nên biết đâu các ông ấy c̣n... thương dân! Chứ bây giờ lại đưa mấy ''bố trẻ'' lên, các bố ấy ăn chưa đủ th́ c̣n báo dân, hại nước nữa!

Theo tôi bất cứ một hệ thống quyền lực nào từ cổ chí kim, nếu nó chỉ được xây dựng bởi một lực lượng chính trị duy nhất, lại không có khả năng thay thế, th́ dẫu ban đầu lực lượng ấy được tập hợp bởi đa số những con người có tấm ḷng trong sáng, sự dấn thân và cùng có chung một lư tưởng cao đẹp cũng không bao giờ trở nên tử tế lên được, chắc chắn cùng với thời gian nó sẽ dẫn tới sự thoái hóa, biến chất của toàn bộ hệ thống. Bởi v́ là duy nhất nên nó không thể tạo được một Cơ Chế Hăm thực sự hữu hiệu: một khi mà anh luôn được nắm quyền lănh đạĩ' trực tiếp, toàn diện và tuyệt đốí' đất nước; lại ‘cương quyết không chia xẻ với ai’! Th́ dù ''tam quyền'' có ''phân lập'' theo kiểu ǵ rồi cũng nhập một mà thôị Ví dụ ở Việt Nam, dư luận cũng thường bàn tán rằng: mỗi lần có những vụ án lớn mang tầm cỡ quốc gia th́ trước khi ṭa nghị án, lại nghe Bộ chính trịà họp khẩn!

Nền dân chủ hiện đại đă t́m ra những công cụ rất sắc bén để tạo ra một cơ chế hăm hữu hiệu lên đảng nào đang cầm quyền. Đó là những lá phiếu của cử tri - những người đóng thuế. Là sự kiểm tra, kiểm soát và chất vấn thường xuyên của các đảng đối lập. Là vai tṛ quan trọng của giới truyền thông, v.v... để nếu đảng cầm quyền có làm sai điều ǵ, th́ cũng sớm bị phát hiện và ngăn chặn kịp thờị Nhưng ở các nước XHCN th́ tất cả những công cụ trên hoặc là không được phép xuất hiện, hoặc nếu có th́ cũng thường chỉ là h́nh thức, mang nặng tính tŕnh diễn. Do vậy đă nảy sinh một mâu thuẫn rất dễ nhận ra là: khi những nghị quyết của ĐCS ban hành th́ chúng tác động, ảnh hưởng lên toàn xă hội, tức là rất mở. Nhưng khi đề cử và bầu nhân sự của Đảng - những người sẽ làm và thông qua những nghị quyết kia, th́ lại là ''công việc nội bộ của đảng'' - tức là rất đóng và tất nhiên là họp kín!

2- Kiên tŕ với tính định hướng XHCN - những mâu thuẫn giữa quan điểm và thực tiễn :

Trong chương tŕnh cầu truyền h́nh đón chào năm 2000, khi điểm qua những sự kiện lớn trên thế giới của thế kỷ thứ 20 vừa qua, một nữ phát thanh viên của Đài truyền h́nh trung ương đă đọc một đoạn văn sau đây:

''Vào thập kỷ cuối của thế kỷ, những biến động xă hội dẫn đến sự tan ră của hệ thống XHCN ở Liên Xô và các nước Đông Âu, tuy nhiên phải nói rằng đây chỉ là cuộc khủng hoảng của những mô h́nh phát triển, chứ không phải là thất bại của CNXH như một h́nh thái kinh kế - xă hộị Những mô h́nh phát triển trung thành với ư tưởng của CNXH và mang bản sắc riêng vẫn đang phát triển thành công ở Trung Quốc hay Việt Nam. Các nước TBCN cũng đang phải tự điều chỉnh mọi phương diện để tự tồn vong. Biểu hiện là con đường thứ 3 hay Chủ nghĩa tư bản mầu hồng đang lên ngôi ở một loạt nước Tây Âụ..''!

Hăy khoan nói đến cách lập luận luẩn quẩn theo kiểu ''con kiến mà leo cây đá' của đoạn văn trên, (có người c̣n nhận xét là nó tuy nghèo cơ sở thực tiễn, nhưng lại rất giầu ''tinh thần''... cà cuống!) mà chỉ nói đến nội dung của nó: con đường thứ 3 nào, CNTB mầu hồng nào đang lên ngôỉ Và cái gọi là ''bản sắc riêng'' của Trung Quốc hay Việt Nam hôm nay là ǵ? Cũng lại thôi không nói đến chuyện đúng hay sai của “ Chủ nghĩa xă hội khoa học” nữạ Nhưng thử hỏi xem, cả Trung Quốc lẫn Việt Nam hôm nay c̣n thực sự trung thành được bao nhiêu phần trăm với những ''Ư tưởng của CNXH'' mà những nhà cộng sản tiền bối đă vạch ra, c̣n lại bao nhiêu phần trăm là của thứ '' Tư bản lưu manh và bệnh hoạn ''? (chữ của anh Hà Sỹ Phu).

Cũng cùng một quan điểm trên, trong dự thảo nghị quyết đại hội ĐCS Việt Nam lần thứ 9, đang được đưa ra cho nhân dân đóng góp ư kiến, th́ quan điểm bao trùm có tác dụng quyết định đến phương hướng, nhiệm vụ của cả đất nước trong giai đoạn tới vẫn cứ là: ''Lịch sử thế giới đă, đang và sẽ c̣n trải qua những bước quanh co, xong loài người cuối cùng nhất định sẽ tiến tới CNXH v́ đó là quy luật tiến hóa của lịch sử''! Hay nói tương tự như Lê Nin hồi đầu thế kỷ trước: “Chủ nghĩa tư bản độc quyền nhà nước là cái pḥng chờ của chủ nghĩa xă hộí'!

Nhưng chúng ta hăy thử h́nh dung một chút : nếu đúng là quy luật tiến hóa của lịch sử diễn ra như vậy, th́ một ngày nào đó nước ta sẽ từ một nước đang đi đằng đuôi sẽ nhảy phắt lên hàng đầu! (theo những số liệu điều tra gần đây th́ Việt Nam xếp hàng thứ 8/13 nước nghèo nhất hành tinh. Tứcá cũng thuộc 1 trong những nước thuộc khối ỏỏ G8 ơơ, nhưng là sắp theo thứ tự từ dưới lên!) . Để một lần nữa, Việt Nam lại tiếp tục được gánh vác cái ''sứ mệnh mà lịch sử giao phó'' là dẫn dắt nhân loại tới cái tương lai tươi sáng kia! cái tương lai mà không hiểu v́ sao nhân loại “ûchậm hiểu” này ngồi măi trong cái ''pḥng chờ'' ấy nhưng vẫn không chịu nhận ra!

Chỉ có điều trước khi được hưởng cái hạnh phúc ''vui ǵ hơn làm người lính đi đầú' ấy, th́ dân tộc ta vẫn phải trải qua ''những bước quanh cĩ', vẫn phải ''đẩy mạnh hơn nữa nhiều mặt công tác''. Trong đó có công tác xuất khẩu lao động sang các nước ''Tư bản đang giẫy chết''! phải làm sao để những chiếc ''ṿi bạch tuộc'' ở chính quốc kia ''cơ bản hoàn thành'' việc hút cạn kiệt sức lực dân ta th́ lúc ấy ''xét về thực chất'' nhân loại đă có chủ nghĩa xă hội! Quả thật, vẫn biết là ḿnh không phải, nhưng nhiều khi tôi vẫn cứ thầm trách hồn thiêng sông núi sao măi không về để phù hộ cho dân tộc thoát ra khỏi cơn mê nàỵ

(trong hội nghị về xuất khẩu lao động kéo dài 2 ngày 8 và 9.6.2000 tại Hà Nộị Thủ tướng Phan Văn Khải tuyên bố: '' Xuất khẩu lao động và chuyên gia là một chiến lược trước mắt và lâu dàị..'', và cũng theo nguồn tin từ báo chí trong nước th́ năm 2000 Việt Nam đă xuất khẩu được 38.000 lao động. Dự kiến chỉ tiêu thực hiện năm 2001 sẽ là 50.000 người).

Dỹ nhiên nói như vậy không có nghĩa là tôi phản đối việc xuất khẩu lao động. Bởi v́ có khi đây là cứu cánh cuối cùng của nhiều gia đ́nh Việt Nam hôm qua và hôm naỵ Mà chỉ muốn nói lên sự mâu thuẫn giữa quan điểm của những người bảo thủ trong ĐCS Việt Nam với thực tiễn cuộc sống. Chính môi trường chính trị đă và đang diễn ra trên đất nước ta mới là nguyên nhân sâu xa, khiến cho những người lao động Việt Nam phải chịu muôn vàn đắng cay ở ngay trong nước cũng như khi ra nước ngoàị Ai không tin điều này xin t́m hiểu thêm t́nh trạng của những người công nhân Việt Nam trên đảo Samoa thuộc Mỹ, mà báo chí trong nước gần đây cũng có đăng tải, hoặc t́m hiểu thêm rất nhiều ví dụ khác đă phát sinh trong các xí nghiệp do người Nam Hàn, Đài Loan, v.và làm chủ ở Việt Nam hiện nay.

Theo tôi hệ thống XHCN đă có một giai đoạn hội được những điều kiện tốt nhất để thực hiện những ư tưởng cộng sản của ḿnh. Đó là những năm từ đầu thập niên 50 đến cuối thập niên 70 của thế kỷ 20 vừa quạ V́ lúc ấy là c̣n cả một hệ thống với rất nhiều con người tin vào sự tất thắng cuối cùng của nó, một ḷng một dạ đi theọ Nhất là lớp trẻ với tấm gương sáng ngời của chàng thanh niên Nga - Paven Corsaghin cổ vũ (trong tiểu thuyết Thép Đă Tôi Thế Đấy).

Tất cả đều ''hăng hái tiến lên dưới ngọn cờ của Đảng tiền phong và của lănh tụ tối caọ''!

(

-- (1 Người Việt Nam B́nh Thường @ Yêu Nhân Dân.HơnĐảngCSVN), January 04, 2005.


Response to Việt Nam VĂ  Sự Đổi Mới

thậm chí ở Trung Quốc khi ''Người cầm lái vĩ đạí' bảo làm thép th́ người người làm thép, nhà nhà làm thép. Bảo đi diệt chim sẻ th́ cả nước ra quân đi săn lùng, tận diệt cho kỳ được đàn chim tội nghiệp kiạ Ở Việt Nam cũng vậy, có những lúc, những nơi người ta đă từng đưa ra khẩu hiệu:

''Bát cơm, quả cà cộng với tinh thần cộng sản chủ nghĩa để xây dựng chủ nghĩa xă hộí'!).

Rất nhiều người lương thiện với nhiệt t́nh cách mạng đă không nề hà gian khổ và quyết dấn thân. Tất cả những điều được cho là ''phi XHCN'' thuộc mọi lĩnh vực của đời sống chính trị, kinh tế, văn hóa, xă hội đều bị bao vây, ngăn chặn, thậm chí c̣n bị bức hại trên quy mô toàn hệ thống. Tức là mọi điều kiện cho ''cuộc thực nghiệm'' những ư tưởng của CNCS đều đă được thỏa măn với khả năng cao nhất có thể. Xong một khi đă ''tận nhân lực'' đến như vậy rồi mà kết cục vẫn là sự sụp đổ của tất cả các nước Đông Âu và Liên Xô, th́ vấn đề là phải lật ngược những “ ḥn đá tảng” kia lên xem ở bên dưới nó là cái ǵ?

(đấy là chưa kể đến cái gọi là nước Campuchia Dân Chủ dưới thời của bè lũ PolPot ốIeng Sary được chính quyền Bắc Kinh giật dây và nuôi dưỡng. Ơ đó nếu ai không chịu tuân theo lệnh họ th́ cứ lấy cuốc mà bổ vào đầu nhau, nhằm xây dựng một thứ '' CNXH thuần khiết ''! Khiến cho Triều Tiên (Bắc Hàn) mới thực sự là ''chính chuyên'' với những ư tưởng của chủ nghĩa Mác - Lê Nin hơn cả. Nhưng hôm nay đời sống của nhân dân hai nước này khó khăn như thế nào ai mà không biết. C̣n với Trung Quốc và Việt Nam th́ động lực chính làm nên sự chuyển biến tích cực trong những năm qua, là do sự vận hành của cơ chế thị trường, dựa trên căn bản sự tư hữu về tư liệu sản xuất. Là sự tiếp nhận nguồn vốn và công nghệ, mà chủ yếu là đến từ các nước TBCN, chứ đâu phải là xuất phát từ ''quyền làm chủ tập thể XHCN của nhân dân lao động''?

(cái điều mà cả hai dân tộc đă buộc phải lao vào xây xây, đắp đắp bao năm trời, tốn biết bao mồ hôi công sức, kể cả cơ man nào là máu và nước mắt. Nhưng rồi cuối cùng thất bại vẫn hoàn thất bạị) .

Những năm qua tỷ lệ tăng trưởng kinh tế của cả 2 nước đều đạt khá cao (từ 5 đến 10% / năm), nhưng đây là điều b́nh thường đối với những nước mới bước vào giai đoạn phát triển. Điều này 30 -40 năm về trước, các nước trong khu vực cũng đă trải qua khi họ được tiếp nhận nguồn vốn và công nghệ của Mỹ và các nước phương Tây, v.v... Nhưng cùng với thời gian, tỷ lệ trên sẽ giảm dần theo quy luật. Rất nhiều người đă bị nhầm lẫn về tính '' ưu việt '' nàỵ Một sự nhầm lẫn tương tự và cũng rất phổ biến là nếu lại đi so sánh mức sống chung của nhân dân hay của bản thân ḿnh hôm nay với thời kỳ trước đổi mớị Thậm chí c̣n là trước...cách mạng tháng Tám năm 1945 (!) rồi lấy đó làm sự hài ḷng.



-- (1 Người Việt Nam B́nh Thường @ Yêu Nhân Dân.HơnĐảngCSVN), January 04, 2005.


Response to Việt Nam VĂ  Sự Đổi Mới

3- Vấn đề nhận thức lại:

Theo tôi vấn đề là phải làm sao thoát ra được phương pháp tư duy xưa, cùng những vùng miền của năo trạng cũ. Một khi đă thoát ra được rồi th́ chúng ta hăy thử đặt ra cho ḿnh những câu hỏi sau : - V́ sao trước đây, năng suất lao động trong những mảnh ruộng 5% mà các hộ xă viên được tùy ư sử dụng lại luôn cao hơn năng suất trên những cánh đồng hợp tác xă nông nghiệp Việt Nam, chiếm tới 95% qũy đất đai c̣n lạỉ (thường là ở miền Bắc.).

- Ai đă tạo ra cái cơ chế cũ và duy tŕ nó bao năm trờỉ Để ngày nay mỗi khi nhớ về nó ta vẫn thường chậc lưỡi: ôi cái ''thời bao cấp'' ấy mà, nhắc lại làm ǵ!

- Nếu anh bị người ta trói lại, rồi nay do t́nh thế họ buộc phải nới lỏng cho anh một chút, anh vội vàng cảm ơn họ như ơn cứu mạng th́ điều đó có ổn không?

- Nếu như trước kia, khi Việt Nam xây dựng CNXH c̣n cả một hệ thống XHCN hỗ trợ, kết cục ra sao đă quá rơ ràng. C̣n nay trong cảnh ''chợ chiềú' này -á khi toàn hệ thống đă tan đàn, xẻ nghé mà vẫn cứ phải tiếp tục ''định hướng'' vào đấy th́ rồi đất nước sẽ đi về đâủ (hay ta cứ làm theo lời dạy của Lê Nin là: ''à Mượn tiền đề từ các nước tư bản phát triển. '' để vừa được việc ta, vừa kết hợp ''đào mồ'' chôn họ luôn? V́ đằng nào th́ những mâu thuẫn vốn có của CNTB cũng có giải quyết được đâụ Đằng nào th́ lịch sử cũng sẽ t́m ra con đường đi cho ḿnh,á cuối cùng tương lai của nhân loại cũng sẽ thuộc về CNXH thôi!) .

Riêng tôi th́ không nghĩ rằng những nhà tư bản từng dày dạn bao năm trời trên thương trường quốc tế, lại kém thông minh hơn những tṛ láu cá vặt của tạ

- Tại sao hễ cứ càng '' định hướng XHCN '' bao nhiêu th́ tốc độ tích lũy tài sản của các nhà tư bản đỏ thời nay lại càng tăng vọt lên bấy nhiêủ Tại sao chống buôn lậu và tham nhũng không đạt hiệu quả ? Tại sao mọi chiến dịch '' Xây dựng và chỉnh đốn đảng '' đều đă bị đánh trống bỏ dùi, đầu voi đuôi chuột!

(theo một cuộc khảo sát gần đây của Tổ Chức Tư Vấn Về Các Rủi Ro Chính Trị Và Kinh Tế (P.ẸR.C), có trụ sở đặt tại Hồng Công đă cho ra kết quả: Việt Nam đứng đầu trong bảng sắp hạng các nước có guồng máy hành chính cồng kềnh, kém hiệu qủa và khó làm ăn nhất thuộc khu vực châu Á, với O điểm là không có khó khăn, 10 điểm là khó khăn tối đa, nước ta đạt 9. 5 điểm! - xem chi tiết trong website : www.lenduong.netáá ngày 27.2.2001.)

Ở trong lĩnh vực văn hóa - thông tin cũng vậy :

- V́ sao những chuyện rất nên kể cho nhân dân biết, ví dụ như: Chuyện Kể Năm 2000 của nhà văn Bùi Ngọc Tấn th́ lại bị cấm? C̣n chuyện ''vơ vàĩ' nói ở phần I, vốn bị ông bà ta ngày xưa rất ghét, cho là điều cấm kỵ với con cháu th́ lại cứ kể, mà lại c̣n kể rất nhiều và rất dai?

- V́ sao với những biến động lớn về tôn giáo, sắc tộc, đất đai, v.và diễn ra gần đây ở Huế và một số tỉnh thuộc đồng bằng sông Cửu Long, Tây Nguyên th́ báo, đài lại chỉ cho đăng những ư kiến phê phán những người đă tham gia vào đấy? Thế c̣n những ư kiến ủng hộ họ có hay không? Nếu có tại sao không cho đăng? Có phải họ là “ Những phần tử lợi dụng quyền tự do dân chủ của nước CHXHCN Việt Nam” để chuyên gây rối. Rồi lại bị “ Các thế lực thù địch từ bên ngoài kích động và giật dây,'' v.v... hay họ là những tầng lớp nhân dân bị áp bức, bóc lột quá lâu ngày, nay không thể chịu đựng được nữa và quyết vùng lên đấu tranh?

- Vấn đề cũng tương tự đối với loạt bài của nhà báo Nguyễn Như Phong đăng trên tờ An Ninh Thế Giới hồi tháng 1 năm 2001 vừa qua, với những chỉ trích nhắm vào các ông Hà Sỹ Phu và Mai Thái Lĩnh. Theo tôi chưa nói đến chuyện đúng sai thuộc về ai, nhưng ít ra là sau đó, nếu không phải là tờ ANTG th́ cũng nên là một tờ báo khác tạo cơ hội cho họ được tự bảo vệ, như vậy mới là phải lẽ. Chứ nếu lại đi ''hướng dẫn dư luận'' bằng cách anh th́ được quyền viết, nói và đăng báo thoải mái, c̣n tôi th́ bị trói tay, bịt miệng lại, th́ lo ǵ mà anh không ''toàn thắng''?

Với điều kiện “ đấu tranh với địch”ơ thuận lợi như thế th́ cũng sợ ǵ mà không tạo ra những người cầm bút đă viết một câu nịnh rồi lại viết tiếp những câu nịnh nữa, chứ làm ǵ có nửa câu trung nào! Ai là Mặt Thật c̣n ai là Mặt Nạ đây? Thông tin như vậy là đa chiều, hai chiều hay chỉ có một chiềủ v.và ( xem thêm chi tiết trên các websites: www.thongluan.org và www.lmvntd.org ).

Nếu mở rộng tầm nh́n hơn nữa, ta có thể đặt tiếp những câu hỏi sau :

- V́ sao nếu đem các cặp Đông và Tây Đức, Bắc và Nam Triều Tiên, Trung Quốc lục địa với Đài Loan, Hồng Công, Ma Cao ra để so sánh, th́ ưu thế rơ ràng là nghiêng hẳn về các vế sau?

(xét cả về mức sống, quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.) - '' Đó là những lẽ phải không ai có thể chối căi được ''! ( những lời trong Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 2.9.1945).

- V́ sao chúng ta chỉ thấy những ḍng người di cư từ những vùng đất '' 1 triệu lần dân chủ hơn'' sang những vùng đất đối nghịch phía bên kia, mà không phải là ngược lại?

- V́ sao người Mỹ lại chọn Việt Nam mà không phải là một nước nào khác làm điểm nóng để nhảy vào can thiệp từ đầu thập niên 50 của thế kỷ thứ 20 vừa quả Liệu có đúng là do nguyên nhân :

'' Đế quốc Mỹ v́ sinh sau đẻ muộn nên phải đi xâm chiếm thêm thuộc địa, nhằm thiết lập nên một thứ chủ nghĩa thực dân kiểu mới ở Việt Nam'' hay là do những nguyên nhân nào khác? v.v.

Và một khi đă giải đáp được cho ḿnh những câu hỏi đó rồi, th́ chúng ta cũng tự giải đáp được luôn sự mâu thuẫn giữa quan điểm:ỏỏ Xây đựng nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN ơơ với thực tiễn hôm nay. Nó v́ dân tộc hay chỉ v́ một thiểu số nắm đặc quyền, đặc lợi? ( chưa kể đến việc nó c̣n mâu thuẫn với bất cứ một luận điểm nào trong học thuyết của Mác.

Ai c̣n không tin cứ mang bộ Tư Bản Luận của ông ra mà đối chiếụ). Cũng cần nhắc lại rằng vào tháng 8 năm 1989, tức là chỉ 3 tháng trước khi bức tường Berlin ở Đông Đức sụp đổ, '' Cuộc Cách Mạng Nhung '' ở Tiệp Khắc giành được toàn thắng (tháng 11.1989), v.và th́ tại hội nghị lần thứ 7 BCHTƯ ĐCS Việt Nam khóa 6, đă ra một nghị quyết có tên là Một Số Vấn Đề Cấp Bách Về Công Tác Tư Tưởng Trước T́nh H́nh Trong Nước Và Quốc Tế, trong đó ngay ở điều 1 ghi rơ: ''àKhẳng định tính tất yếu lịch sử của CNXH và những thành tựu vĩ đại của hệ thống XHCN thế giới''! (xem website: http://www.cpv.org.vn, mục Đại Hội ĐCS Việt Nam).

Điều này khiến cho mọi người dân Việt Nam quan tâm đến vận mệnh đất nước lại càng thấy ḷng ḿnh như có lửa đốt : một khi mà trí tuệ của cả một BCHTƯ vốn được coi là đổi mới, thế mà gần 3 năm sau c̣n đưa ra một nhận định lớn, có kết quả bị thực tiễn phủ nhận ngay như vậy, th́ nội BCH ấy chỉ đại diện cho ĐCS Việt Nam không thôi cũng đă không xứng đáng rồị Chứ nói ǵ đến chuyện lại c̣n đại diện cho trí tuệ và bản lĩnh của cả một dân tộc?



-- (1 Người Việt Nam B́nh Thường @ Yêu Nhân Dân.HơnĐảngCSVN), January 04, 2005.



Response to Việt Nam VĂ  Sự Đổi Mới

Nguy cơ ấy nay c̣n không? Với tất cả những ǵ đă và vẫn đang diễn ra và với phát biểu sau đây, tôi cho rằng chẳng những nó vẫn c̣n, mà lại c̣n lớn hơn nữa:

''Thế kỷ 20, dân tộc Việt Nam đă đấu tranh giành độc lập, thống nhất hoàn toàn đất nước, quá độ đi lên CNXH. Thế kỷ 21, chúng tôi quyết tâm bảo vệ vững chắc nền độc lập, thống nhất của tổ quốc, mưu cầu hạnh phúc cho nhân dân, tiếp tục đi theo con đường đă chọn dù 50 năm, 100 năm hay lâu hơn nữa, chúng tôi cũng không bao giờ nao núng, CNXH nhất định thành công.''!

(phát biểu của TBT Lê Khả Phiêu tại hội thảo quốc tế Việt Nam Trong Thế Kỷ 20 - tháng 9 năm 2000 ố website: http://www.mofa.gov.vn, phần chính sách ngoại giao/ phát biểu và diễn văn.)

Nghĩa là giả sử một đứa trẻ được sinh ra vào đầu thế kỷ 21 này, th́ đến cuối thế kỷ khi tṛn 100 tuổi, có thể nó vẫn chưa nh́n thấy mặt mũi của CNXH ra sao cả! Biết đâu trước lúc lâm chung, nó lại vẫn ''được'' nghe một ông TBT ĐCS Việt Nam nào đó lúc ấy (của Đại hội lần thứ 29 chẳng hạn!) tiếp tục thao thao: rằng ''chúng tôi sẽ không bao giờ nao núng'', ''chúng tôi sẽ tiếp tục đi theo con đường đă chọn dù 50 năm, 100 năm hay lâu hơn nữa, CNXH nhất định thành công.''!

Đi với tốc độ ấy là 'Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên CNXH'' hay là cứ nhẩn nha, đủng đỉnh mà đỉ Theo tôi, họ là những người đă mất hẳn mối liên hệ với nhân dân. Họ không c̣n biết, hoặc cố t́nh không biết nguyện vọng tha thiết của đại bộ phận dân tộc hôm nay là ǵ nữa rồi.

4 - Suy nghĩ thêm về một ư kiến đă đề xuất : Với mong muốn được góp sức ḿnh cùng với nhân dân t́m lối ra cho đất nước, trong bài Việt Nam Đất Nước Tôi viết tháng 6 năm 2000, tôi có nêu ư kiến đề nghị tổ chức một cuộc Trưng Cầu Dân Ư ở Việt Nam với câu hỏi: Việt Nam nên hay không nên theo chế độ đa đảng? Tôi cho rằng để giải quyết được tận gốc những quốc nạn của đất nước hôm nay và cũng để mở đường cho đất nước tiến lên, th́ cách tốt nhất là hướng tới một nền dân chủ đa nguyên đích thực, trong đó yếu tố đa đảng là không thể thiếu được.

Dỹ nhiên tôi cũng không chủ quan cho rằng sự đa đảng như một chiếc đũa thần mà có nó là có tất cả, nhưng nó là điều kiện cần. Bởi v́ chỉ khi dựa trên nền tảng ấy nó mới tạo được tiền đề cho những bước dân chủ tiếp theọ Từ đó mới có đủ điều kiện để lựa chọn được những con người, những lực lượng chính trị tốt nhất, tùy theo từng giai đoạn phát triển của đất nước. Bởi v́ cuộc sống vốn đa dạng và biến đổi hàng ngày hàng giờ, chứ không phải là giáo điều và cứng nhắc như những ǵ mà Mác đă nêu ra từ hơn một thế kỷ rưỡi quạ Nếu xét trên b́nh diện quốc gia để đánh giá, sự đa đảng khi nó có, nhất định sẽ làm cho đất nước tốt hơn. Dân tộc đoàn kết hơn, chứ không thể xấu đi được.

C̣n một khi những giải pháp được đưa ra cứ theo kiểu chắp vá, nửa vời như hiện nay, (tức là chỉ chấp nhận đổi mới kinh tế nhưng cương quyết không chấp nhận đổi mới chính trị) do xuất phát từ việc luôn đặt quyền lợi của ĐCS Việt Nam lên trên hết, th́ nó không thể chống, cũng chẳng thể xây được cái ǵ cho đến đầu, đến đũạ Chính nó là nguyên nhân lớn nhất, sâu xa nhất đă và đang từng ngày, từng giờ triệt phá biết bao sức lực, tiền bạc của nhân dân cùng tài nguyên, vốn vay mượn, của đất nước. Thậm chí có khi phải chịu nhượng bộ cả những vùng lănh thổ hoặc lănh hải thiêng liêng mà tổ tiên ta để lại cho con cháu hôm nay, như nó đă từng diễn ra trong quá khứ.

Tóm lại nó chỉ làm cho đất nước càng ngày càng tụt hậu thêm so với thế giới, mất dần những khả năng cạnh tranh vốn đă rất yếu kém trong điều kiện toàn cầu hoá. Để rồi có thể sẽ măi măi không ngóc đầu lên được như nhiều nước ở châu Phi hôm naỵ (theo tiến sỹ Lê Đăng Doanh - viện trưởng Viện Nghiên Cứu Quản Lư Kinh Tế Trung Ương : trong một cuộc nghiên cứu gần đây về khả năng cạnh tranh kinh tế, th́ Việt Nam đứng thứ 53/ 59 nước được điều tra, tức là tụt đi 5 bậc so với năm 1999 - xem website: www.vnn.vn ngày 1.4.2001).

Ở trong nước những năm qua, trên các phương tiện thông tin đại chúng cũng đă có nhiều bài viết, nói chuyện của các nhà lănh đạo trong ĐCS Việt Nam hoặc của các nhà lư luận thường cho rằng: Sự đa đảng là chỉ phù hợp với những xă hội đă phát triển như ở các nước Bắc Mỹ, phương Tây, Úc, v.v... thôi, chứ dứt khoát nó chưa thể đem áp dụng vào Việt Nam được, do những khác biệt về lịch sử, văn hóa, con người,... và cảnh báo rằng nếu không khéo rồi lại xảy ra mất ổn định chính trị, đi kèm với nó là những xung đột và hỗn loạn, đói nghèo và bệnh tật như nhiều nước châu Phi và một số nước khác. Từ đó đi tới kết luận: Đảng ta cương quyết không chấp nhận đa nguyên, đa đảng!

Theo tôi đây là một vấn đề lớn cần được nhiều người phân tích kỹ hơn, xong cũng chỉ xin lưu ư với những ai có ư kiến này là: nguyên nhân sâu xa của những xung đột, đói nghèo,... ở các nước trên đă có quá tŕnh lịch sử lâu dài từ nhiều trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm trước, nhưng khi ấy th́ nền dân chủ đa nguyên, cũng như sự đa đảng là chưa hề ló dạng ở bất cứ nơi nào trên thế gian nàỵ

Hơn nữa với một vấn đề quan trọng liên quan tới sự thịnh - suy của đất nước, th́ không thể chỉ căn cứ vào duy nhất một ư kiến như trên được. Nếu đă nói là ''không phù hợp'' th́ tại sao không để cho chính lịch sử ấy, nền văn hóa và dân tộc ấy khẳng định rằng chúng quả là như vậy đi thông qua một cuộc Trưng Cầu Dân Ư? Nói cách khác, nó là một cuộc Tổng điều tra xă hội học, một Hội Nghị Diên Hồng mang tầm vóc toàn dân tộc. Nó không đ̣i ai một cái ǵ ngay lập tức, mà chỉ đề nghị một cách làm là: ĐCS Việt Nam với vị trí chính trị đang có của ḿnh, hăy tạo điều kiện để nhân dân được hỏi xem ư chí và nguyện vọng của họ hôm nay là ǵ? (dù là với câu hỏi trên hay bất cứ một câu hỏi tương đương nào khác.). C̣n nếu không th́ ư kiến trên chỉ là rất chủ quan và phiến diện. Thực chất là sự ngụy biện, để hoặc vô t́nh hoặc cố ư tiếp tay cho những điều giả dối, ác độc tiếp tục hoành hành trên khắp đất nước. Và do vậy, những điều mà dân tộc đă bị nghe măi bao năm trời đại loại như' “Đảng ta là của dân, do dân và v́ dân. Mọi hy sinh phấn đấu cũng đều là v́ hạnh phúc của nhân dân, v.v...''! Chỉ là nói lấy được, nếu như không muốn nói là trơ trẽn và dối trá.

5 - Hai điểm cần làm rơ thêm :

- Có người cho rằng: thế nếu cụ Hồ không t́m đến được với Lê Nin vào năm 1920, để rồi 10 năm sau sáng lập và rèn luyện ĐCS Việt Nam, th́ lấy lực lượng nào mà tổ chức và lănh đạo dân tộc ta chiến thắng được hai cuộc chiến tranh với Pháp và Mỹ, giành lại được độc lập tự do, thống nhất được đất nước, trên cơ sở vũ khí lư luận của chủ nghĩa Mác - Lê Nin?

Ở đây tôi không có ư tŕnh bày về những nguyên nhân và tính chất của hai cuộc chiến ấy, và liệu đất nước có thể tránh được chúng hay không ( nhất là cuộc chiến tranh sau với người Mỹ), nếu như CT Hồ Chí Minh không mang con đường của chủ nghĩa Mác - Lê Nin về Việt Nam, mà chỉ xin lưu ư tới vấn đề ''Vũ khí lư luận'' nói ở trên : Đối với lịch sử giữ nước của dân tộc ta th́ việc chiến đấu và chiến thắng giặc ngoại xâm, kể cả nhiều lần phải đương đầu với những thế lực rất hùng mạnh, không phải là chuyện mới mẻ chưa từng xảy rạ Bằng chứng rơ ràng nhất là việc chiến thắng giặc Nguyên vào thế kỷ thứ 13 đời nhà Trần, gắn liền với tên tuổi của vị tướng lừng danh thế giới Trần Hưng Đạo: vó ngựa của quân Nguyên đă từng chinh phục nhiều dân tộc từ châu Á sang châu Âu, nhưng khi đến Việt Nam th́ chúng đă gặp thất bạị Chẳng những thất bại 1 lần mà thất bại tới 3 lần. Chỉ có điều là ông cha ta thuở ấy nào đă biết đến các ông Mác, Lê Nin là ai? Bởi một lẽ giản đơn là phải đến 6 thế kỷ sau th́ các ông kia mới ra đờị Một điểm quan trọng nữa là trong cả 3 lần chiến thắng ấy, tổ tiên ta không hề phải nhờ đến sự giúp đỡ nào từ bên ngoàị Bởi v́ chính họ cũng bị quân Nguyên đô hộ, kể cả các nước lớn như Nga, Trung Hoạ

Những chiến thắng trước và sau đó như Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa,... gắn với tên tuổi của những vị anh hùng dân tộc khác như : Ngô Quyền, Lê Lợi, Nguyễn Trăi, Quang Trung, v.v... càng khẳng định thêm cho điều nàỵ Tất cả đều diễn ra trước khi các ông kia sinh ra.

- Sau sự sụp đổ của Liên Xô và Đông Âu, nhiều nước trên thế giới lo ngại về một trung tâm sức mạnh tuyệt đối, không có đối trọng xuất phát từ nước Mỹ. Những nhà lănh đạo trong ĐCS Việt Nam cũng đă nhiều lần lên tiếng về điều này và ủng hộ cho một thế giới đa cực, có đối trọng. Nhưng nếu đă như vậy th́ nên công bằng và nhất quán. Chứ không thể về mặt quốc tế th́ chống sự đơn cực quyết liệt, c̣n ở trong nước th́ lại ''sắt son'' tới cùng với sự đơn đảng được!

Như trong bài Việt Nam Đất Nước Tôi đă có dịp tŕnh bày, và nay tôi vẫn giữ nguyên quan điểm của ḿnh rằng : Trong suốt 56 năm qua kể từ ngày 2.9.1945 đến nay, trước dân tộc ĐCS Việt Nam vẫn luôn là tự xướng danh, chứ không chính danh. Nếu muốn chính danh ĐCS Việt Nam cần phải giành được chiến thắng trong một cuộc Bầu cử tự do. C̣n nếu thua th́ phải nhường quyền lănh đạo đất nước lại cho các đảng khác đă thắng, rồi chờ đến kỳ bầu cử sau. Như vậy mới là công bằng và phù hợp với nền dân chủ của thời đại mới. Tức là phải chấp nhận một sự đua tranh trên chính trường như tất cả các ĐCS ở các nước Anh, Pháp, Mỹ, Nhật, Úc,... hàng trăm năm qua, hoặc như ở các nước cộng ḥa cũ thuộc Liên Xô, Đông Âu hơn 10 năm quạ

Xét ở một góc độ nào đó, nó cũng giống như trong một giải bóng đá tranh chức vô địch quốc gia mà ở đó, những điều luật đem ra áp dụng phải tạo được sự b́nh đẳng thực sự cho những đội tham gia. C̣n cơ hội có chiếm được vị trí số 1 hay không th́ lại tùy thuộc vào khả năng của mỗi đội :

Nếu thành tích thi đấu của anh là cao nhất anh sẽ là đội vô địch, nếu không th́ phải chịu đứng thứ hạng thấp hơn, c̣n nếu kém quá th́ có khi phải xuống hạng. Thậm chí phải chấp nhận cả chuyện giải thể hay sát nhập (nếu như có đội nào đó đồng ư sát nhập cùng anh). Nhưng những cầu thủ giỏi và có phong cách thi đấu tốt th́ vẫn luôn được khán giả tin yêu và ủng hộ . Họ không có lư do ǵ để lo ngại thất nghiệp cả. Một số sẽ nghỉ thi đấu và chuyển sang làm các công việc khác thích hợp hơn

C̣n những ai vẫn quyết tâm ở lại để xây dựng và củng cố đội ḿnh th́ cũng là điều tốt. Nếu chỉ xét riêng về tính quân tử và ḷng trung thực, họ xứng đáng được mọi người vị nể. Một nền bóng đá quốc gia nếu muốn phát triển th́ không thể chấp nhận t́nh trạng chỉ có một đội bóng nào đó, do muốn chiếm măi ngôi ''vô địch'' bằng cách cứ nói khơi khơi rằng : “ Trong điều kiện hiện nay cũng như trong tương lai, không có sự cần thiết khách quan nào để tạo dựng nên những đội bóng khác! Mọi ư kiến đ̣i sự ''đa độí' đều là lạc lơng và xa lạ với thực tiễn, là dối trá và lừa bịp. V́ ''đơn độí' đă là sự lựa chọn của khán giả rồi! Lịch sử thời đại cũng đă chứng minh như vậy!”

Nhưng theo tôi có lẽ không có khán giả nào bỏ tiền vào sân mà chỉ để xem có mỗi một đội bóng cứ xắn quần xắn áo, tất tả chạy ngược chạy xuôi, rồi sau đó là xăm xăm lên nhận Cup bao giờ.

6 - Những lời thay cho kết luận : Ngày nay dân tộc ta hoàn toàn có đủ điều kiện để chọn lại đường đi cho dân tộc ḿnh. Chắc chắn cả dân tộc cùng chọn sẽ tốt hơn một người hoặc một lực lượng chính trị nào đó chọn. Nếu những ai đang nắm thực quyền trong ĐCS Việt Nam vẫn t́m đủ mọi cách để cố bám víu đến cùng vào sự duy nhất nói ở trên, th́ chính họ đang chống lại cả một dân tộc và trào lưu dân chủ mới trên thế giới. Kể cả việc phản bội lại chính những đồng chí cũ của ḿnh hiện c̣n sống, cùng biết bao người đă ngă xuống trên khắp các nẻo đường mặt trận.

Họ cũng chẳng thực sự tôn kính ǵ chủ tịch Hồ Chí Minh qua việc cứ đem tư tưởng của ông ra làm chiếc b́nh phong, nhằm che đậy cho những việc làm khuất khúc của ḿnh. Bởi v́ khi c̣n sống chính CT Hồ Chí Minh đă hơn một lần khẳng định rằng ông không hề có tư tưởng ǵ đặc biệt cả, mà chỉ có năng lực hoạt động thực tiễn thôị Càng ''đeo râu đội mũ'' cho ông họ càng làm khổ ông. Chính họ đă và đang là những người vừa trực tiếp, vừa gián tiếp quấy rối giấc ngủ của ông, chứ không phải là ''giữ yên giấc ngủ của Ngườí' như họ vẫn thường nóị

Ngay với Mác và Ăng Ghen họ cũng chẳng trung thành ǵ, bởi v́ cả hai ông lúc sinh thời, ít ra cũng đă đều thừa nhận sự tồn tại của những đảng công nhân khác bên cạnh đảng cộng sản : 'øNhững người cộng sản ở mọi nơi đều phấn đấu cho sự đoàn kết và sự liên hiệp của các đảng dân chủ ở tất cả các nước...'' và 'øNhững người cộng sản không phải là một đảng riêng biệt, đối lập với các đảng công nhân khác.'' (trích Tuyên Ngôn Đảng Cộng Sản 1848 - phần I I ).]

Trong thực tiễn, tất cả các ĐCS ở các nước XHCN đều đă cố t́nh nhập nó lại làm một, và mọi người Việt Nam hôm nay đang cùng với thế giới tiến bộ bền bỉ đấu tranh tách cho được nó ra. Để sao cho trong tương lai gần, trên chính trường của một nước Việt Nam mới, chẳng những chỉ có các đảng công nhân mà c̣n có các đảng khác nữa, theo sự đ̣i hỏi của cuộc sống sinh động.

Tôi cũng viết bài này như những lời trần t́nh cùng với những độc giả nếu có của ḿnh. Chúng hoàn toàn không phải là để đả phá hay công kích bất cứ một cá nhân nào, dù là trong những bài viết có thể tôi đă nhắc đến họ. Tôi nghĩ rằng mong muốn của tôi cũng giống như của biết bao người Việt Nam khác là được góp một phần công sức dù nhỏ, nhằm chuyển biến được căn bản t́nh h́nh đất nước trong một diễn biến ḥa b́nh, đưa nước ta ḥa nhập tốt vào thế giới đang biến đổi mạnh mẽ.

Sự ḥa nhập về kinh tế tự bản thân nó đă chứa đựng những điều kiện tự nhiên cho sự ḥa nhập về chính trị và ngược lại; giữa chúng có mối quan hệ hữu cơ và biện chứng để thúc đẩy hoặc ḱm hăm lẫn nhaụ Điều đó tùy thuộc vào khả năng tận dụng hay bỏ lỡ của mỗi quốc giạ

Nếu đất nước vẫn phải tiếp tục chịu đựng t́nh cảnh như hiện nay là: run rẩy chấp nhận sự ḥa nhập của vế trước và phủ nhận hoàn toàn vế sau, th́ nguy cơ lớn nhất chính là sự gặm nhấm, ăn ṃn do đủ các loại ''axít'' gây rạ Nó không phải là sự ḥa nhập mà dân tộc đang thiết tha mong đợị Nó chính là sự ḥa tan trong đau đớn, tủi nhục. Và do vậy cơ hội mà thời đại mới đang mở ra cho dân tộc ta có thể rút ngắn được phần nào khoảng cách đă bị tụt hậu quá xa so với thế giớị Với các nước trong khu vực Đông Nam Á (ASEAN) - những nước mà phần lớn trước Cách Mạng Tháng 8.1945 đều có hoàn cảnh tương tự như Việt Nam, cũng sẽ bị tiêu tan.

Nếu t́nh h́nh diễn ra đúng như vậy th́ trách nhiệm ấy, những người bảo thủ hiện đang nắm thực quyền trong ĐCS Việt Nam hôm nay, sẽ phải trả lời trước dân tộc và lịch sử trong nay mai khi dân tộc ấy chuyển ḿnh. Chính họ chứ không phải ai khác lại một lần nữa cố t́nh bỏ lỡ chuyến tầu văn minh trí tuệ mà lẽ ra dân tộc đă được hưởng sớm hơn. Với lịch sử và dân tộc, họ là tội phạm chứ không phải là nạn nhân! Nền dân chủ thực sự cho Việt Nam dẫu phải trải qua những gian nan thử thách, nhưng nhất định cuối cùng dân tộc cũng sẽ giành được nó. Bởi v́ quy luật muôn đời của con người là: cùng tắc biến, biến tắc thông - Không có điều ǵ bị dồn nén đến cùng cực mà không biến và một khi đă biến th́ ắt sẽ thông!

Phương Nam, Australia



-- (1 Người Việt Nam B́nh Thường @ Yêu Nhân Dân.HơnĐảngCSVN), January 04, 2005.


Moderation questions? read the FAQ