CHUYỆN CỦA TÔIgreenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
CHUYỆN CỦA TÔI
Thạch Bà Bà Bây giờ cuối tháng 12,ở đây,tại thành phố nầy, đang có những ngày tận cùng của năm, nh́n thiên hạ náo nức với những lể nghi,phong tục, lăng xăng quà cáp,biếu xén...bất chợt tôi nghĩ đến những ngày tết ở quê nhà,...Bây giờ trong căn nhà nầy,căn nhà rộng quá ,vắng quá,vắng đến độ rổng tếch ,rổng như những khúc xương heo trong nồi canh đang nấu...mặc dù tôi đă cố t́nh chưng một vài cành hoa,bày biện một vài h́nh ảnh để nhắc nhớ với chính ḿnh... Tết rồi đó...Tết Tây,tết Mỹ,nhưng tết ǵ.. th́ ở đây.. cũng lạt nhách..không c̣n một mùi vị nào,ngoài vị mặn trên môi.. Nhớ những ngày cuối cùng của năm tháng đó.. Tết, tết đến trong từng căn nhà,từng khu xóm,từng thành phố,cũng bánh chưng xanh,cũng pháo đỏ, rượu nồng,mai vàng nở rộ,...nhưng h́nh như trong không khí Tết có một mùi vị lạ hơn,..mùi chiến tranh,mùi thuốc súng... T́nh h́nh chiến sự ngày càng sôi động,chồng tôi càng vắng nhà nhiều hơn,v́ những phi vụ bất thường...Có những phần lảnh thổ được bôi đen trên báo Chính luận..Em của chồng tôi,tử trận giờ thứ 25 tại một thành phố rất gần.. Trảng bàng,.. khi hội nghị Paris vừa kết thúc..."đ́nh chiến để cắt đất, chia dân,...Saigon sẽ biến thành trái độn ..nghĩa là trung lập ...nghĩa là không thuộc về bên nào.. Việt cộng hay Quốc gia? " Một ngày, gần cuối tháng tư, tôi hối hả t́m lên phi đoàn để điện thoại liên lạc với chồng tôi,mặc dù đó mới chỉ là ngày thứ tư trong mười lăm ngày biệt phái của Anh,Phi đoàn h́nh như đang mang một sự ǵ lo lắng lắm, vị chỉ huy truởng của chồng tôi lánh mặt, dù rằng chúng tôi rất thân quen, thay mặt Ông là vị trưởng pḥng hành quân...Ông trấn an với vài câu không ăn nhập ǵ đến những câu hỏi,câu chuyện, lúc bấy giờ...tôi ngồi chờ đợi thật lâu, rồi cuối cùng phải lái xe ra về v́ Họ không liên lạc được,có thể "tụi nó đang đi ăn nhậu,tôi sẽ nói Thạch điện thoại về cho Chị".... chiếc xe Deux Cheveaux của chồng tôi vẩn đậu dưới cây trứng cá,trong sân Phi đoàn...Từ Biên Ḥa về Saigon, một vài ụ cát pḥng thủ đă được vội vă dựng lên.. Lính Dù đang lăng xăng quanh đó.." Lính Dù chỉ ở những nơi có chiến tranh mà thôi.." chiến tranh thực sự đă đến gần như thế sao...,chiến tranh đang được chuẩn bị trong thành phố nầy rồi ?...Đêm qua tôi chiêm bao ,thấy chồng tôi trong bộ áo bay tả tơi,không súng ,không giầy,không mũ....Giấc ngủ đă không trở lại trong đêm và h́nh như không có trong thật nhiều đêm..nhiều đêm sau đó... Mười ngày sau ,kể từ ngày tôi lên Phi đoàn,chồng tôi về nhà với bộ quần áo lạ quắt,th́ ra Anh đă cởi bỏ quân phục để lẫn vào thường dân,chạy thoát ra khỏi Long Khánh ,mà biệt đội Anh đă bị cô lập nhiều tiếng đồng hồ trong một khách sạn..ngay tại phố...Anh đă thoát chết trong gang tất với những cán binh tuổi chưa tới đôi mươi,nước da xanh mét...mà đa phần đều mang một giọng nói từ ngoài Bắc xa xôi..hay những tiếng trọ trẹ,khó nghe.. của vùng GioLinh,ĐôngHa....Cám ơn Trời Phật...Anh c̣n sống...Không c̣n súng,không c̣n dao,Anh trở lại Phi đoàn ngay ngày hôm sau.. .
-- (Sáu Bi Da France @ Sai Gon.Net), January 11, 2005
Tôi sống trong từng giờ lo âu, sợ hải,...nỗi lo tăng dần từng phút, từng giây theo nhịp độ của chiến cuộc...Người láng giềng bên cạnh ,chạy bỏ từ Quảng Đức một thành phố tân lập... v́ được lệnh Di tản.."Di-tản" một từ ngữ thật lạ,thật mới đối với dân chúng miền Nam...Tôi th́ mơ hồ hiểu rằng Di tản là bị rượt chạy,chạy vội vàng ..chạy hốt hoảng,...Mổi ngày,nhiều ngày kế tiếp, trường Vỏ Bị Đalat cũng nhận lệnh di tản,.. Tôi ngồi ở nhà người Chị, bổng lạnh buốt khi thấy một vài người vào hỏi xin quần áo dân sự, th́ ra Họ là những Sinh viên Sỉ Quan từ những trung tâm Huấn luyện được lịnh di tản...lại di tản... Chồng tôi,không c̣n th́ giờ để chăm lo, hỏi han về tôi,về con tôi, Anh bảo chúng tôi có tên trong danh sách di tản..di tản tới đâu? để làm ǵ? tại sao phải đi? thật mơ hồ,thật khó hiểu...Tôi cứ thu xếp một vài thứ cần thiết cho vào cái valy Samsonite để ..sẳn sàng....Anh kể tôi nghe, người Mỹ,người bạn Đồng Minh đă thiết lập hành lang Saigon-Vũngtau, có thể ḿnh sẽ đi theo hành lang đó ?.... để được di tản ra Đệ thất hạm đội đang đậu ngoài khơi....
Cambot thất thủ,[cuối tháng Ba năm 75?], hàng ngàn người dân Khemer bị giết...hàng loạt Sỉ quan,cùng vợ con họ bị xử bắn hàng loạt...hàng loạt...Tháng Ba Miền Trung thất thủ..Quốc lộ 1 trở thành đại lộ kinh hoàng..đài VOA diễn tả,chúng ta ..miền Nam Vietnam đang có một cuộc rút quân vĩ đại nhất trong một bối cảnh tồi tệ nhất..Người Anh Cả chạy từ Phan Rang , bỏ xác 2 người con trai lại bên cầu Hàm Tân,Binh Tuy....về đến Saigon, Anh tôi như một bóng ma, lặng lẽ..nh́n những lao xao,tất bật của người dân thành thị..,chỉ biết chiến tranh qua báo chí,truyền thanh,truyền h́nh..đang chạy tới, chạy lui...để chạy giặc...Căn nhà tôi,biến thành nhà tạm trú của một vài gia đ́nh bạn chồng tôi,những người vừa rời bỏ phi đoàn,đơn vị, từ Đanang,Nhatrang..Họ bỏ thành phố lại sau lưng.. mang theo những hoang mang cùng cực, những sợ hải dồn dập về mạng sống của chồng ,của con,của chính ḿnh....chị tôi chở một vài người con vào phi trường Tân sơn nhất,có ư định nhờ chồng tôi cho các cháu đi cùng.. ra ngoại quốc ... nhưng cuối ngày phải tất tả mang hành lư và con cái trở lại nhà,v́ căn cứ bị pháo kích...Tháng Ba,cả Saigon nhớn nhác,lao xao...tiếp nhận,cưu mang, cùng chia sẽ những đổ nát,tang thương của miền Trung và để chờ đợi,đợi chờ những ǵ sẽ xầy ra như đă xẫy ra cho miền trung yêu dấu....
[...]
Tháng tư..từng tên thành phố bị bôi bỏ từng ngày,chiến dịch di tản được ban hành ,di tản đến hổn loạn..thảm thương...dân,lính,trẻ con,người lớn, bồng bế,dẩn dắt..dẫm lên nhau mà chạy...chạy ngược,..chạy xuôi,..chạy ṿng ṿng Chồng tôi vẫn miệt mài với những phi vụ...,với phi đoàn...Tôi đi sinh đứa con thứ nh́,một ḿnh.. tại một nhà thương gần nhà... chồng tôi chỉ nh́n thấy con có 2 lần,mà lần nào cũng vội vă...lần thứ nh́,cũng là lần cuối,anh bảo tôi,có thể Anh sẽ xuống Long Xuyên,theo Ḥa Hảo để tiếp tục chiến đấu,nếu chuyện ǵ xẩy ra, Anh sẽ làm như Anh đang nói...h́nh ảnh Anh trong bộ đồ bay cùng với chiếc xe vespa biến theo ḍng xe cộ đang tấp nập,hổn loạn ở ngoài kia,ngoài cửa sổ của nhà bảo sanh mà tôi đă ở đến ngày thứ tư...cũng là h́nh ảnh cuối cùng...
Trong bốn ngày c̣n lại ở nhà thương,chỉ c̣n lại một vài người Y- tá,sự chăm sóc không c̣n cần thiết với bệnh nhân trong lúc nầy nữa...tôi chỉ c̣n biết đọc báo và nghe đài BBC để biết rằng chiến tranh đă vào tới B́nh ḥa, Quang trung... chồng tôi vẫn không thấy đâu,mổi sáng,mổi chiều,tôi mở cái màn cửa sổ của bệnh viện,mong thấy Anh và chiếc xe vespa màu xanh lạt...nhưng sự mong chờ chỉ là những hy vọng tàn dần ..tàn dần
Trên đường từ nhà thương về ,tôi nh́n thấy vài ba xác chết,được phủ không kín lắm,thằng con trai mới lên 3 tuổi,thắc mắc hỏi "tại sao người ta nằm ngủ ngoài đường vậy Mẹ,tại sao Họ bị chảy máu vậy?..Bố đâu?...con muốn Bố mua kem cho con...Bố ơi,Bố....nó khóc..tôi khóc...ông già xích lô cũng khóc...
Tôi về tạm nhà của Bố Mẹ chồng,nhà vắng hoe,chỉ c̣n người chị Cả và Bố Chồng,tôi biết cả nhà đang ở Vủngtàu, thằng con trai tôi đang khóc đ̣i Bố với Ông Nội nó,đứa con gái đỏ hỏn nằm bên cạnh,tôi ứa nước mắt,chỉ biết khấn xin cho Chồng tôi được b́nh yên,như vậy 5 ngày rồi Anh không về ,anh đang làm ǵ,ở đâu..sống hay chết?...hăy về đi anh,về đây để vợ chồng ,con cái ḿnh cùng được chết với nhau...tôi không dám nghỉ tiếp v́ tôi bắt đầu thấy lạnh ở ḷng bàn chân....
-- (Sáu Bi Da France @ Sai Gon.Net), January 11, 2005.
Sáng hôm sau ..khoảng 10 giờ,lệnh buông súng để chờ đợi những người Anh em bên kia tiếp thu..? được phát thanh nhiều lần bởi Ông Dương văn Minh,cùng bài ca Nối ṿng tay lớn với giọng hát thật hồ hởi của Trịnh công Sơn..thôi hết rồi....mất thật rồi...Tôi nghe lạnh thật lạnh ở sau lưng, cảm giác ướt đẫm...trơn tuột...tôi chỉ nhớ ḿnh khóc,t́m vội chiếc khăn đắp và mơ hồ nh́n thấy người chị chồng khóc.....Khi tỉnh dậy,tôi biết ḿnh đang ở trong một bệnh viện nào đó,v́ những tiếng lao xao,và bộ đồ trắng tinh của các cô y tá...nh́n qua cửa sổ,một cái ǵ lấn cấn trong khối óc rổng tếch của tôi,h́nh dạng một lá cờ lạ quắt..màu đỏ màu xanh...tiếng ồn ào phát ra từ một nơi nào đó, để chào mừng mặt trận giải phóng miền Nam,cùng những điệu nhạc mà h́nh tôi chưa nghe bao giờ,âm điệu như những bản nhạc tàu trong những tuồng diển Hồ Quảng mà thỉnh thoảng Mẹ tôi vừa nghe vừa cằn nhằn...nhiều lần..tôi định tâm để hiểu cái ǵ gọi là mặt trận giải phóng,có thể tôi đă nghe từ ngữ nầy ở đâu rồi đó,nhưng sao lại chào mừng ?...Tôi tỉnh lại,em gái tôi rất lo sợ cho t́nh trạng sức khỏe của tôi..Em tôi khóc,kể tôi nghe.".ḿnh thua rồi,tụi nó tiếp thu Saigon bằng những xe tăng của ḿnh..,Ông Minh bàn giao rồi"...gia đ́nh các bà chị tôi,cùng gia đinh bên chồng vẫn ở Cấp..để được Mỷ di tản..con tôi đang ở nhà với Ông Nội và Bác nó,chồng tôi vẫn không thấy về.. chồng tôi vẫn chưa về.. . Tôi tỉnh giấc v́ nghe thật nhiều tiếng nổ,...đánh vô tới đây rồi sao?.. không phải,tụi nó bắn pháo bông đó... pháo bông của ḿnh cất trong Hải quân công xưởng đó...cả đêm hôm đó,pháo bông sáng rực trời...sáng liên tục,..tôi biết ḿnh đang ở nhà thương Grall..hèn ǵ.. nghe nổ gần lắm..Em tôi kể tiếp..dân chúng tràn ra đường,vui lắm..Ḥa b́nh rồi..hết đánh nhau rồi..mai mốt mấy chị không phải lo đi chùa,đi đền cầu b́nh yên cho mấy xếp nhà ḿnh nữa...thằng Cậu không được nôp đơn đi Không quân nữa.. bổng nó im bặt..ờ...mà nhà ḿnh chưa ai về hết..Anh Ba,anh Tư,anh Năm..chưa ai về hết...chồng tôi vẫn chưa về...Đừng khóc,chị yếu lắm..ḿnh c̣n nhiều việc làm lắm,Thùy..ờ.. mà cháu gái tên ǵ..Thủy.. Thu Thủy..ráng đi chị..về nhà để lo cho tụi nó...phải tôi c̣n 2 con nhỏ.. qúa nhỏ...phải về nhà ..về bây giờ chưa? chưa đâu....chị c̣n yếu lắm..Ba Má không vào được đây, v́ Ba bịnh lại mấy ngày rồi..
Từ đường Hai bà trưng, Vỏ duy nguy đến ChiLăng...những dảy phố hai bên đường,nhà nào cũng treo cờ đỏ ,cờ xanh,có nhà c̣n treo 2 cờ khác nhau..em tôi giải thích: cờ chính quy với cờ mặt trận...chính quy là ǵ vậy? mặt trận là mặt trận ǵ?....Gần 2 tuần lể trong nhà thương,tôi đâu biết có quá nhiều thay đổi..những sự thay đổi,đă làm tôi chóng mặt.. suốt chặng đường về nhà...nh́n thiên hạ lao xao,h́nh như họ vui mừng ,họ hớn hở,..đồ đạc bày ngổn ngang,ghế,bàn ,tủ,chén, dỉa...mọi thứ ra đường..Họ mở chợ trời khắp mọi nơi...hết chiến tranh thật rồi sao?..h́nh ảnh của ḥa b́nh là như vậy đó, h́nh ảnh thật sống động với rừng cờ,biểu ngữ..âm thanh..như bối cảnh của những tuồng hát bội..
Tội nghiệp thằng con trai,mới hơn 3 tuổi,đă không dám nhắc tới Bố, mỗi khi nó thấy tôi khóc,...nó biết dổ em,như chính dổ lấy ḿnh..mai mốt Bố về ,Bố mua súng cho Thùy, cho Thùy đi máy bay với Bố..Bố mua kem cho Thủy..con bé mới 5 tháng nhoẻn miệng cười...như hiểu được những ǵ anh nó nói.. Chồng tôi vẫn chưa về..Không phải một ḿnh chồng tôi, 2 người bạn khác phi đoàn cũng đă bỏ vợ con họ ở nhà tôi..Họ cũng chưa về..Hai gia đ́nh bạn chồng tôi,..một lần ṃ trở về nơi củ,cư xá Sỉ quan ngày xưa,..một t́m đến cha mẹ chồng để xin nơi nương tựa...mong mọi sự tốt lành đến cho Họ,những người đàn bà bổng chốc trở nên góa bụa..thay chồng nuôi con ,không một chuẩn bị nào cho cuộc hành tŕnh đơn độc nầy...
[...]
Cuộc sống của chúng tôi,những người đàn bà ở lại..có quá nhiều gian truân..rời trường học,rời gia đ́nh,để được theo chồng trong những trại gia binh,cư xá ..chưa một lần chạm với cuộc sống do chính ḿnh tạo ra..cho nên chúng tôi không có một thứ kinh nghiệm nào,dù là nhỏ nhất..chúng tôi tập tành bán chợ trời,bán chui,bán trốn...nhảy xe lửa..có quá nhiều ngày ê ẩm,trầy trụa cả người v́ trợt chân,hay nhảy nhầm đống gạch dọc theo đường rầy ..(chúng tôi phải nhảy trước khi xe đến trạm,để khỏi bị trả tiền mua vé)..có nhiều đêm lạnh cắt da,ngồi co ro hay chui vào bao bố ở chợ ma (chợ chỉ hợp vài tiếng rồi tan,những nhà vườn mang ra bán những thứ họ trồng được ) ở tận bến xe Dalat.. số vốn nhỏ nhoi đi từ vay mượn,hay từ những tư trang của ngày cưới,những vật dụng trong nhà,kể cả cái aó bay,đôi giày botte de saut cũng lần lượt mất dần..,v́ bị lừa gạt,hay thâm thủng..v́ phải mua gạo,mua thức ăn để nuôi con,nuôi ḿnh...
Một ngày cuối tháng 11,tôi nhận thư Chồng tôi gởi về từ một địa chỉ dài thoàng ,lạ quắt,ở tận một nơi,một nơi mà tôi đă đoán Anh sẽ đến, v́ sau nhiều ngày tôi bỏ công t́m kiếm như những lời Anh nhắn nhủ,trong lần cuối cùng...thư đă trả lại tôi những giấc ngủ dài hơn, tôi biết Chồng tôi vẫn c̣n sống..mặc dù thật xa,xa thật xa..nhưng biết đâu,một ngày nào đó Anh sẽ về nhà,như những lần biệt phái, để nh́n thấy con trai Anh vẫn ôm khư khư chiếc máy bay mà Anh bỏ nhiều giờ lắp ráp..để nh́n đứa con gái mới được 5 ngày th́ mất Bố....nó giống Anh như đúc... để nh́n thấy tôi,một xác chết biết di chuyển..Anh c̣n sống,nhưng Anh vẫn chưa về.....
Tôi vẫn nhận được thư Anh...không đều đặn,nhưng đó là tất cả của chúng tôi..tôi và con tôi,từ tinh thần đến tiền bạc,nhờ đó,con trai thỉnh thoảng có chiếc máy bay bằng nhựa rẻ tiền..đứa con gái có con búp bê bằng nỉ..ôm vào ḷng mỗi khi buồn ngủ...cho tôi có cơ hội ngồi yên ngắm nh́n những vệt khói trắng của những chiếc phản lực vừa bay qua..để mơ một ngày Anh sẽ về nhà bằng những phương tiện đó..Nhưng ước mơ của mẹ con tôi thật cao, thật xa, và mỏng manh như những vệt khói trắng đó....
Tôi vẫn phải ăn,phải thở và phải làm việc ..tôi được đi làm trở lại,nhờ giấy tờ bảo đăm "hành vi chính trị" của người Cậu,em Mẹ tôi,người đă phản bội lại phần đất,phần đất nuôi họ lớn,cho họ đầy đầy đủ kiến thức,để cuối cùng họ bỏ thành phố,bỏ gia đ́nh,bỏ bạn bè chạy theo một chủ thuyết.. chỉ có trên giấy,trên sách vở..không có ngoài đời...Cậu tôi đă nh́n ra,đă nhận biết,biết rất rỏ..,nuôi dưởng sau vài năm giải phóng,giải phóng những ǵ đang có để đi t́m cái không bao giờ có..tiếc thay...!!
Con tôi lớn dần cùng năm tháng..đứa con trai về nhà đ̣i mẹ những tờ giấy báo củ rích,để mang vào lớp nạp cho Cô Giáo..những viên gạch lót từ ngoài cổng chạy tới chổ đậu xe c̣n thừa lại ,xếp gọn dưới góc cây táo của những ngày tháng trước.. bị vơi dần theo kế hoạch xây nhà cho Bộ đội... Thật nhiều lần,tôi thèm dỉa bánh cuốn,có vài lát chả lụa mỏng,muốn ăn,muốn t́m lại hương vị ngày xưa ở hẽm Pasteur,mổi khi chồng tôi đi bay về trể..Anh thích ăn bánh cuốn ở con hẽm đó... nhưng tôi đă cố nhịn,khi nghỉ ngày mai con tôi cần có một thứ ǵ để ăn sáng...đó là chủ nghỉa,đó là con đường.. mà người Cậu tôi đă cố t́nh gầy dựng,nuôi dưởng trong hàng chục năm qua...
Bạn bè tôi,gịng họ tôi... lần lượt bỏ nước ra đi..đi đến đâu?..không ai đoán được..nhưng chúng tôi cần phải đi..Số chết,chết v́ tù tội,chết ngoài biển khơi..cũng không ngăn nổi sự mong muốn của tôi,của bạn bè,của cả nước...Tin vui dồn dập..một số đă đến bến bờ tự do,t́m gặp lại chồng,lại con,lại cha..Thượng Đế ơi..bao giờ mới đến phiên tôi..xin cho tôi gặp lại Chồng,con tôi có lại Cha...Tôi đă nhiều lần van nài những đấng tối cao giúp tôi...xin cho tôi có cơ hội chết ngoài biển khơi....
Tội nghiệp,thằng con trai chưa đầy 7 tuổi mà đă biết đời tù tội..v́ vượt biên..tất cả vốn luyến dành dụm từ những đồng tiền của chồng tôi gởi về,cộng những đồng tiền làm đến chảy máu mấy đầu ngón tay của tôi...đă ch́m ngoài biển khơi nhưng con trai tôi c̣n trở về với mẹ nó và em gái nó...Tạ ơn thượng Đế,Tạ ơn Phật trời...Con tôi vẫn c̣n sống......
Những ngày tháng trùng trùng,điệp điệp với những sợ hải,lo âu..v́ những hoạt động bị phát giác..tôi sống nữa mê,nữa tỉnh..khi liên tiếp nhận được giấy mời ( gọi là giấy mời cho có văn chương) từ thành phố gọi về tŕnh diện.... nh́n tên cán bộ cố sửa lại nếp nhăn của bộ đồ màu xanh màu dưa cải, những ngón tay vàng khói thuốc..co rúm đang gỏ nhịp trên măt bàn bằng gổ..tôi bổng muốn buồn nôn...khi gả cố t́nh nhe hàm răng cái mất cái c̣n..mà nhựa thuốc lá hay thức ăn lâu ngày không có dịp tẩy ...những lời hăm dọa, lẫn khuyến dụ để tôi có thể khai hết ..về những người bạn,những người muốn dành hết đời ḿnh để được sửa sai hay bôi bỏ những trang sử vừa bị viết lại bởi những người bổng chốc muốn nhận phần đất nước nầy được tạo lập và ǵn gữi bởi chủ thuyết của họ...Tôi chết cứng nhắc,khi gả tung một xấp h́nh ảnh liên hệ đến những việc làm của chúng tôi...như vậy là xong...tôi c̣n có dịp vượt thoát nữa không? xin cho tôi chết ngoài biển khơi...Thượng Đế ơi! hăy cứu con lần nữa...
[...]
Gă cho phép tôi được trở về nơi tôi đang ở,nơi tôi đang làm...làm.. những ǵ mà tôi đă làm..đang làm...đợi lịnh Gă...nhưng phải nhớ rằng.".Gă và nhân dân luôn luôn ở sau lưng tôi..."
Những ngày tháng mộng du tiếp nối,tôi phải chấp nhận những ǵ tôi đă tạo ra..tôi hoàn toàn không mang một chút hối hận nào..có một điều làm tôi rất buồn,rất lo...Có ai thế tôi để nuôi con tôi ..để dạy dổ chúng nó..tôi thật có lổi với con tôi,chồng tôi...nhưng ít nhiều ǵ,tôi cũng đă thay thế Anh, trả một phần nợ cho Đất nước,cho những vong hồn những người nằm xuống đêm qua,hay sẽ nằm xuống đêm nay...trong những nhà tù chật cứng ở khắp hang cùng ,ngỏ hẽm.. của đất nước nầy...
Mẹ chồng tôi vui mừng cho hay" những cô em chồng bằng ḷng cho tôi được theo Họ để vượt biên"...cám ơn Mợ,cám ơn Trời,cám ơn Phật đă cứu tôi...Có người Mẹ nào ngồi yên nh́n con,mặc dù con dâu.. chết hao ṃn v́ lo âu,sợ hải...tôi biết Bà đă có nhiều ngày tranh đấu cho sự b́nh quyền giữa nhà chồng và chị dâu....khi Anh của họ đă được b́nh yên ở nơi nào đó..Mẹ chồng tôi hoàn toàn không biết những ǵ tôi đang làm...và đang đương đầu...Bà chỉ mơ hồ biết rằng ..tôi rất buồn, rất lo,lo đến ngất xủi nhiều lần...
Đinh mệnh đă cho tôi,con tôi,những người em của chồng tôi... đến bến bờ tự do sau một cuộc vượt biển thật nhiều sóng gió....Tôi,chắc chắn không c̣n phải nh́n lại gă Công an với hàm răng xám xịt,cáu bẩn..cùng với những lời lẽ hạ cấp...đă mời mọc,đă hăm dọa để tôi xiêu ḷng...bán linh hồn cho loài quỷ dữ...
Tôi,con tôi , sẽ được gặp lại chồng,lại cha....không bởi những vệt khói trắng,cao thật cao,xa thật xa..trên những tầng mây xanh biếc..tạ ơn Đất trời...tạ ơn Ba Má..tạ ơn Cậu Mợ...và xin tạ ơn mọi người....
Thạch Bà Bà
-- (Sáu Bi Da France @ Sai Gon.Net), January 11, 2005.