Cộng Sản Việt Nam Âm Mưu Biến Đảng Thành Đạo [ Phần III ]

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Tại sao GHPGVNTN Ấn Quang lại nguy hiểm hơn đảng Cộng Sản?

Đến ngày nay, Cộng sản Hà Nội vẫn không dám nhắc đến vụ thảm sát Tết Mậu Thân. Chúng không dám nhắc đến vụ thảm sát trên đường 7B và Tuy Ḥa. Chúng ra vẻ không trực tiếp ra lệnh đó.

Thật ra đó là “tiêu lệnh” (Standing order) quen thuộc của Cộng sản: mỗi khi cướp chính quyền hay chiếm được địa phương nào, hay trong bất cứ trường hợp nào có thể, th́ phải tàn sát tất cả thành phần công chức, thương gia, tôn giáo, quân đội, cảnh sát... để làm sạch guồng máy chính trị địa phương, để cướp đoạt tài sản, và để tiêu diệt mọi mầm mống có thể lănh đạo dân chúng nổi loạn hay chống đối.

Bọn sư quốc doanh GHPGVNTN Ấn Quang chính là bọn cán bộ Cộng sản nằm vùng nguy hiểm nhất cho toàn dân Việt Nam. Chúng nằm ngay trong dân chúng, chúng nghe ngóng, ḍ la bất cứ nhân sự hay hoạt động nào chống Cộng. Chúng rỉ tai tuyên truyền phật tử. Chúng làm như là chúng tu hành, hiền lành, đạo đức lắm. Từ thập niên 1990s, bọn tăng ni quốc doanh GHPGVNTN chuẩn bị mạnh mẽ để có thể tồn tại khi Cộng sản bị thay đổi hay tiêu diệt. Chúng sẵn sàng thay thế Cộng sản và nắm chính quyền.

Bọn tăng ni GHPGVNTN Ấn Quang rất sợ dân tộc Việt Nam “không thể quyên” nguồn gốc, ṇi giống Lạc Việt, và nh́n thấy rơ bộ mặt ma quỷ quốc doanh của chúng. Tinh thần Lạc Việt chắc chắn sẽ trở lại và phục hoạt mạnh mẽ trong mỗi người Việt ngay sau khi Cộng sản bị tiêu diệt. Mỗi người Việt đều nhớ công ơn tổ tiên Âu Lạc, các vua Hùng Vương đời Hồng Bàng. Truyền thống Lạc Việt đă giúp cho dân tộc Việt Nam, ṇi giống Việt Nam, tồn tại hơn 5 ngàn năm qua cho đến ngày nay. Do truyền thống Lạc Việt mà mọi người Việt nh́n thấy ngay sự vong bản của tăng ni GHPGVNTN Ấn Quang khi chúng muốn bóp méo lịch sử, Khoe rằng chính Giáo hội Phật Giáo Quốc Doanh đă có công “mở nước, dựng nước trong hơn 2 ngàn năm qua” (Kiến Nghị 9 điểm của Tăng Thống quốc doanh Thích Huyền Quang ngày 25/61992).

Muốn thay thế Cộng sản th́ bọn tăng ni GHPGVNTN phải xóa bỏ truyền thống Lạc Việt để thay thế bằng lư thuyết Phật giáo. Chúng không đợi đến khi dân tộc Việt Nam diệt xong Cộng sản. Chúng hoạt động ngay từ đầu thập niên 1990s để thay thế chủ thuyết cộng sản bằng giáo lư Phật giáo, với nhân sự Cộng sản nguyên vẹn.

Nếu ta nghiên cứu hoạt động của Thích Quảng Độ, Thích Trí Siệu, Thích Tuệ Sỹ và báo chí, sách vở của tăng ni GHPGVNTN trong nước và hải ngoại, ta thấy chúng có giọng lưỡi viết lại, bóp méo lịch sử Việt Nam để “tẩy năo” người Việt. Chúng hy vọng các thế hệ người Việt sau này sẽ tin tưởng “lịch sử” Việt Nam theo ư chúng viết. Chúng không bao giờ dám viết lịch sử về tội ác đẫm máu của Cộng sản đối với cả nước Việt Nam trong hơn nửa thế kỷ. Chúng không bao giờ dám viết lên những sự kiện lịch sử như việc Giáo hội PGVNTN hoạt động Cộng sản đánh phá các chính quyền quốc gia, và đón rước cộng sản vào chiếm miền Nam từ năm 1963 đến 1975. Chúng không dám nhắc đến hơn 2 triệu người Việt đă phải bỏ nước ra đi để tị nạn Cộng sản. V́ nếu nói ra th́ phải kể rằng Cộng sản quá tàn ác nên dân chúng đều muốn bỏ nước ra đi. Chúng hy vọng các thế hệ trẻ hải ngoại và trong nước sẽ không biết đến quá khứ đẫm máu, đầy tội ác Cộng sản của chúng.



-- CS định lấy vải thưa che mắt Phật (Hồng Hà @ Yên Phụ.Net), January 23, 2005

Answers

Response to Cộng Sản Việt Nam Ă‚m Mưu Biến Đảng ThĂ nh Đạo [ Phần III ]

Bọn tăng ni quốc doanh và cán bộ tuyên vận c̣ mồi nhân quyền ở hải ngoại vô cùng thận trọng. Ta thấy chúng không bao giờ dám nói đến tội ác Cộng sản. Chúng chỉ “đ̣i” nhân quyền một cách bịp bợm v́ cộng sản làm ǵ có “nhân quyền” mà cho ai? Thành thử mà ta có thách thức, chúng cũng không dám chửi Cộng sản hay nói đụng đến lănh tụ Cộng sản đương quyền. Với tư cách cán bộ Cộng sản, chúng chỉ sai lầm một câu nói, một câu viết là có thể bị trừng trị và giết chết. Chúng làm bộ làm đơn, thỉnh nguyện, kiến nghị (nhưng không bao giờ gởi cho chính quyền Cộng sản) để khoe với người hải ngoại rằng chúng khiếu nại, ăn mày ăn xin này nọ để có dịp khéo léo đề cao và công nhận chế độ, tên tuổi, chức vị các lănh tụ Cộng sản của chúng.

Cộng sản cũng không dám nói rằng tăng ni, cư sĩ và một số thanh niên phật tử của GHPGVNTN vùng Thừa Thiên Huế đă giết người với tính cách địa phương. GHPGVNTN vùng Thừa Thiên Huế, Liên Khu 5 và toàn thể Việt Nam với toàn bộ hơn 10,000 chùa chiền trên toàn quốc, và hơn 200 ngôi chùa tại hải ngoại ( Hoa Kỳ và Canada) vẫn là một công cụ được việc, một ổ công an gián điệp ch́m của chế độ Cộng sản, và Cộng sản cần phải duy tŕ để có dịp xử dụng sau này.

Khi tiêu diệt Cộng sản th́ hăy quét sạch sẽ các chùa chiền. Phải thu hồi toàn bộ chùa chiền trả lại cho chính quyền nhân dân quản lư. Phải đặt các tăng ni quốc doanh của GHPGVNTN và Giáo Hội Quốc Doanh, v́ tuy 2 nhưng vẫn là 1, và các “nhân sự”, cán bộ trong các tổ chức ngoại vi Cộng sản trong Mặt Trận Tổ Quốc ra ngoài ṿng pháp luật.

7.Biến Đảng thành Đạo và Biến Đạo thành Đảng

Cộng Sản Hà Nội và GHPGVNTN liên tay t́m cách tồn tại dưới h́nh thức GHPGVNTN công an trị để thành thế Cộng sản công an trị. Cộng sản và tăng ni quốc doanh âm mưu xử dụng nhiều phương án khác nhau để tồn tại. Khi tính trước thấy t́nh h́nh sẽ nguy hiểm, Đảng Cộng sản sẽ thoát xác đội lốt thành “đạo” hay là GHPGVNTN, để bảo toàn nguyên vẹn chủ lực, ta gọi đó là “Biến Đảng thành Đạo” . Đảng Cộng sản sẽ “bị” GHPGVNTN “tiêu diệt”, “tha hóa”, và cán bộ cao cấp của đảng sẽ thành tăng ni tuốt luốt. Nhưng chúng chưa ngưng ở đó. Bọn cán bộ cộng sản giả tăng ni sẽ mau chóng “Biến Đạo thành Đảng” để tiếp tục hoạt động khủng bố công an trị, cướp chính quyền và khống chế cả nước, dưới chiêu bài “tôn giáo Phật”.

Ngay từ năm 1990-1991, Cộng sản Hà Nội và Phật giáo VNTN đă phối hợp t́m phương án ẩn nấp và tồn tại trong trường hợp chế độ Cộng sản bị lật đổ như ở Rumani. Nhân dân và cả công an đă phẫn nộ đi t́m vợ chồng tên Tổng Bí Thư Ceaucescu và nhiều cán bộ cao cấp khác để giết tại chỗ. V́ bất ngờ, bọn này không có đường chạy trốn và không biết chạy đi đâu nên đă bị đám đông cuồng nộ giết chết hết. Một số lớn công an, cán bộ Cộng sản cũng hùa theo nhân dân để t́m giết lănh đạo Cộng sản.

Lănh đạo Cộng sản Hà Nội đă bàn tính với Thích Trí Quang và đầu năo GHPGVNTN chuẩn bị chạy trốn trong các chùa. Từ tháng 11/1981, GHPGVNTN đă họp đại hội kỳ 1 để “cải tạo tiêu diệt” 21 Giáo hội Phật giáo khác và chiếm đoạt hơn 10,000 chùa chiền (tự viện) trên toàn quốc, và đă trở thành giáo hội quốc doanh chính thức của Hà Nội. Để chuẩn bị đối phó với nhân dân nổi loạn, các chùa cần phải dự trử lương thực, vàng bạc, đôla và kể cả máy vi tính, máy in, truyền tin, điện thoại. Khi có biến loạn các cán bộ cao cấp sẽ chạy trốn trong các chùa. Chúng sẽ cạo đầu xuống tóc giả làm sư. Chúng sẽ đứng nhởn nhơ ngay trước chùa để xem đám đông cuồng nộ đang đi t́m giết những tên Cộng sản và công an cấp nhỏ địa phương.



-- CS định lấy vải thưa che mắt Phật (Hồng Hà @ Yên Phụ.Net), January 23, 2005.


Response to Cộng Sản Việt Nam Ă‚m Mưu Biến Đảng ThĂ nh Đạo [ Phần III ]

Với tư cách “tăng ni” Phật giáo, bọn sư giả hiệu này sẽ mau chóng ra “lănh đạo” nhân dân nổi dậy để làm một cuộc “cách mạng” chống Cộng ! Lúc này không có lănh đạo nào khác nắm các đám đông ngoài các tăng ni GHPGVNTN! Không ai, trừ người Mỹ có thể ngờ rằng chính cán bộ Cộng sản làm cách mạng tiêu diệt Cộng sản để xóa tên Cộng sản!

Cuộc cách mạng “Phật giáo” này thành công th́ GHPGVNTN cũng xóa luôn được tên “quốc doanh” và được đi vào lịch sử là đă tiêu diệt được Cộng sản v́ vậy mà tội ác cuộc thảm sát Tết Mậu Thân vẫn được che đậy để duy tŕ hệ thống chùa chiền quốc doanh do sư công an GHPGVNTN quản lư. Mọi người đều ngậm miệng và không ai nói ra thủ phạm.

Sau khi thỏa thuận dùng PGVNTN và chùa chiền làm một thứ cách mạng kiểu mới hay là đảo chánh giả, Cộng sản Hà Nội và tăng ni quốc doanh và GHPGVNTN ra nhiều phương án khác nhau để tùy cơ, tùy thời hành động.

Một phương án là cho Thích Huệ Đăng (Nguyễn Ngọc Đạt) chuẩn bị biểu t́nh với khoảng 200,000 người để làm cách mạng, đảo chánh giả bất cứ lúc nào, khi ḷng dân phẩn nộ lên cao và xuống đường, biểu t́nh, bạo động, nổi loạn. Vào năm 1990-1991, Cộng sản Hà Nội tưởng rằng sẽ có ṭa Đại Sứ Mỹ tại Hà Nội rất sớm. Thích Huệ Đăng sẽ cho biểu t́nh ngay trước ṭa Đại sứ Mỹ để biểu diễn làm "cách mạng" như ở Đông Âu. Nhưng v́ Hoa Kỳ chậm trễ gởi đại sứ Mỹ đến Hà Nội nên phương án này không được xử dụng. V́ tin đồn lộ liễu ra đến ngoài nên Thích Huệ Đăng phải bị bắt “giả” và bỏ tù giả để làm ăng ten ḍ tin những tù nhân chống Cộng khác và được tiếng là sư tăng GHPGVNTN chống chính phủ.

Một phương án khác là cho cán bộ cầm đầu Đại Học Vạn Hạnh, ta gọi “băng Vạn Hạnh”, ra mở màn diễn đàn tự do, tù nhân lương tâm nhân quyền Cộng sản với các sư Thích Quảng Độ, Thích Tuệ Sỹ, Thích Trí Siêu, Phó viện trưởng Đoàn Viết Hoạt. Phương án này có nhiều mục đích gây tiếng vang với hải ngoại là có “chống đối” ngay trong nước. Che khuất cuộc tranh đấu "một ḿnh" của bác sĩ Nguyễn Đan Quế. Tiếng Anh gọi thủ đoạn này là “ăn cắp ánh đèn sân khấu” (to steal the limelight) của bác sĩ Quế.

Cũng cùng “ăn cắp” luôn cả sự tranh đấu chống Cộng thầm lặng của toàn dân Việt Nam bằng cách làm cho quốc tế và mọi người hải ngoại chỉ chú ư tới chúng, mà quên hẳn dân tộc Việt Nam, quên hẳn sự cai trị tàn ác của Cộng sản tại Việt Nam.

Bộ máy tuyên vận Cộng sản cố gắng tạo tên tuổi và nổi danh tại hải ngoại cho các cán bộ tăng ni, giáo sư Vạn Hạnh mà từ trước tới nay chưa ai biết tên tuổi. Chúng tính thu hút quần chúng hải ngoại và đưa những tên tuổi này lên thành “lănh tụ” người hải ngoại cho mục đích ḥa giải ḥa hợp với Cộng sản, đ̣i Cộng sản phải dân chủ hóa, phải giải thể nhằm mục đích xóa bỏ mọi mưu toan dùng vũ lực tiêu diệt Cộng sản Hà Nội. Luận điêu tuyên truyền tung ra hải ngoại là vấn đề dùng vũ lực chiến tranh chống Cộng đă lỗi thời, không được Hoa Kỳ và quốc tế hưởng ứng. Vậy chỉ c̣n cách duy nhất là tranh đấu ḥa b́nh và t́m cách sống chung với Cộng sản trong tinh thần dân chủ đa nguyên, với diễn tiến ḥa b́nh và hy vọng Cộng sản sẽ thay đổi, đổi mới.

Bộ máy tuyên vận Cộng sản và quốc doanh hải ngoại hoạt động rất uyển chuyển. Chúng đe dọa rằng chúng mạnh và được người Mỹ ủng hộ, trước sau ǵ th́ cũng nắm chính quyền. Chúng gây “uy tín” với khủng bố đe dọa ngầm làm cho các trí thức hay chính trị gia hải ngoại, và các tôn giáo khác, kể cả Công giáo, phải hùa theo chúng và liên minh, liên hiệp với chúng.

V́ không thể đoán trước được thời thế sẽ biến chuyển ra sao, và v́ không hề có sự ủng hộ của người Mỹ, nên bọn tăng ni quốc doanh GHPGVNTN và bộ máy tuyên vận Cộng sản hải ngoại rất lo âu ví chúng không có bước đi rơ rệt. Chúng không biết ai sẽ làm lănh tụ quốc gia tiêu diệt Cộng sản? Chúng không biết những ẩn số chính trị của người Mỹ. Chúng không bao giờ được tiếp xúc với quyền lực Hoa Kỳ. Chúng quá ngu dốt thấp kém nên không thể hiểu nổi các tính toán siêu chiến lược và hoạt động, hành động hay nước cờ mà người Mỹ sẽ đi trong tương lai. Chúng không dám hoạt động Cộng sản công khai hay lộ liễu v́ tuy người Mỹ công bố bang giao với Cộng sản Hà Nội nhưng họ vẫn giữ thái độ lạnh lùng dửng dưng.

Bọn tăng ni quốc doanh và tuyên vận Cộng sản vẫn gây ấn tượng với người Mỹ và người Việt hải ngoại rằng trong nước vẫn có tự do phát biểu, chống đối và đối lập với các “tù lương tâm nhân quyền Cộng sản”. Có chống đối mà nhà nước Cộng sản vẫn khoan hồng độ lượng. Gây chú ư quốc tế vào những cán bộ trá h́nh thành tù nhân nhân quyền và lương tâm Cộng sản mà không nh́n thấy hàng ngàn trại tù và hàng triệu tù nhân khác.

Chúng gây ấn tượng Việt Nam không c̣n là một cái nhà tù khổng lồ, và những người chống đối vẫn được đối xử tử tế... gây ấn tượng là Cộng sản đă thay đổi v́ “sợ” bị lật đổ như ở Đông Âu. Gây ấn tượng rằng chính Cộng sản cũng muốn xóa bỏ Cộng sản để thành dân chủ và có nhân quyền. Tạo bộ mặt cải tổ và thay đổi thành dân chủ để được Mỹ công nhận và bang giao. Tạo phương tiện điển h́nh và lư do cho cán bộ tuyên vận hải ngoại hoạt động với mục đích lái các hoạt động chống Cộng sắt máu sang hướng ḥa giải ḥa hợp, bất bạo động...

Nhưng chúng không ngờ rằng người Mỹ và quốc tế vô cùng khôn ngoan. Họ đóng kịch rất khéo. Họ làm ra vẻ tin tưởng màn kịch bịp bợm của chúng. Họ ra vẻ tin tưởng chúng, thân mật với chúng, và lơ là người quốc gia, lơ là vấn đề chống Cộng hay tiêu diệt Cộng sản. Nếu nh́n kỹ, ta thấy chính quyền Mỹ rất ít nói và rất dè dặt. Trái lại, những “dư luận” mà ta thấy trên các báo lá cải, báo chùa, báo chợ và đài phát thanh rẻ tiền th́ chỉ là muối bỏ biển, hay là tiếng chó tru trong đêm vắng, không có ảnh hưởng ǵ đến chính trị và chiến lược của Hoa Kỳ. Chuyện chính trị hay nhân quyền th́ phải có sức mạnh hay lực lượng hùng mạnh hậu thuẫn đứng đàng sau, th́ mới nói. Chính khách Cộng sản được Hà Nội cho đi chính thức công khai ra hải ngoại, chỉ có người không với Mác Cộng Sản to tổ bố, mà nỏ mồm “đ̣i” nhân quyền nhưng không làm ǵ cả, th́ đúng là một lũ bịp nhà quê, chỉ biết bịp bợm theo kiểu ngu dốt, bần cố nông, chứ ai có thể tin? Sư quốc doanh Cộng sản Thích Quảng Độ quả xứng đáng được đề nghị giải Nobel “ḥa b́nh Cộng sản” v́ nếu có “ḥa b́nh” th́ Cộng sản Hà Nội mới sống lâu và giáo hội quốc doanh Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất mới tồn tại làm “quốc giáo Cộng sản”! Tội nghiệp cho giáo hội Công Giáo trong Hội Đồng Liên Tôn, đóng vai chầu ŕa mà chẳng ăn thua ǵ! Cộng sản sống th́ chỉ có GHPGVNTN quốc doanh được “ăn có”. Khi Cộng sản bị tiêu diệt th́ giáo hội Công Giáo lại mang tội cấu kết, bang giao, hợp tác với Cộng sản!



-- CS định lấy vải thưa che mắt Phật (Hồng Hà @ Yên Phụ.Net), January 23, 2005.


Response to Cộng Sản Việt Nam Ă‚m Mưu Biến Đảng ThĂ nh Đạo [ Phần III ]

Phải chăng Giáo hội Công Giáo đă hết thời nên mới làm chính trị lối ngu xuẩn như vậy? Phải chăng giáo hội Công giáo c̣n thích thú cái thời kỳ “đoàn kết” với Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Quốc Doanh những năm 1964, 1965, 1966 để đánh phá các chính quyền quốc gia và để báo thù cho Tổng Thống Công giáo Ngô đ́nh Diệm? Phải chăng Giáo Hội Công Giáo lúc nào cũng phải cấu kết với bạo quyền, bất cứ bạo quyền nào, từ thực dân đến Cộng sản, để dựa thế lực và tiếp tục bành trướng giáo hội?

Linh mục Nguyễn Hữu Lễ đă hăng hái về Washington DC để trực tiếp điều hành chương tŕnh vận động Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam trong ṿng 2 năm tới. Linh mục Lễ tin rằng với sự hỗ trợ của “tôn giáo”, người dân Việt Nam đă mạnh dạn bầy tỏ nguyện vọng và thái độ bất măn qua các cuộc biểu t́nh chống đối chế độ...”

Chúng tôi xin nhắc lại cho linh mục Lễ rằng tinh thần chống Cộng của dân tộc Việt đă trở thành một thứ truyền thống chung của toàn thể dân tộc Việt Nam, không phải nhờ đến giáo hội của ông “dậy bảo”. Mấy triệu người vượt biên, vượt biển đi hải ngoại là do động lực tinh thần chống Cộng thúc đẩy họ, không phải do giáo hội Công Giáo hay Phật giáo quốc doanh. Chúng tôi cũng xin nhắc cho linh mục Lễ nên biết phân biệt tôn giáo thiêng liêng cao cả với các vị Chân Sư siêu phàm, hoàn toàn khác với các giáo hội ma mănh, tham lam, ngu dốt, do những người lănh đạo phàm tục tổ chức, và chỉ thích cấu kết với các bạo quyền.

Chúng tôi xin nhắc cho linh mục Lễ biết rằng chính giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và Công Giáo quốc doanh đang cấu kết với Cộng sản, đă trở thành các tổ chức ngoại vi Cộng sản trong Mặt Trận Tổ Quốc. Linh mục Lễ và giáo hội Công Giáo không nên bắt cá ba bốn tay, vừa “tự do tôn giáo” làm giáo hội quốc doanh Cộng sản, vừa muốn bang giao bắt tay với chế độ Cộng sản lại vừa muốn khoe rằng nhân dân nổi dậy là do “sự hỗ trợ của tôn giáo”! Cuộc nổi dậy ở Thái B́nh và khu Tư từ năm 1997 đến nay hoàn toàn do nhân dân tự phát, không có bất cứ giáo hội nào nhúng tay vào!

Chúng tôi không quên năm 1975, chính Ṭa Tổng Giám Mục Saigon, do mệnh lệnh từ Vatican, đă niêm yết cấm giáo dân di tản, giáo dân ở đâu ở đó, để làm sức mạnh hậu thuẫn chính trị cho Giáo hội Công Giáo.

Linh mục Lễ không thông minh chút nào khi “ngài” chỉ lo ngồi ở bên Mỹ, thúc đẩy đấu tranh “ma” ở trong nước, trong khi mặc nhiên công nhận sự tồn tại hiện hữu của chế độ Cộng sản và sự bang giao vui vẻ với giáo hội Công giáo Vatican, giáo hội Mẹ của “ngài”.

Chúng tôi khẳng định với linh mục Lễ rằng chúng tôi có sẵn động lực căm thù Cộng sản và tinh thần chống Cộng cao độ của cả nước, cả dân tộc Việt Nam. Chúng tôi sẽ dùng vũ lực chiến tranh tiêu diệt Cộng sản và tập thể ma giáo quốc doanh trong Mặt Trận Tổ Quốc. Chúng tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ cán bộ Cộng sản giả tăng ni GHPGVNTN ẩn núp trong các chùa chiền toàn quốc. Chính quyền Việt Nam Quốc Gia trong tương lai sẽ không bao giờ bang giao với Vatican v́ Vatican không bao giờ từ bỏ tham vọng khuynh đảo chính trị Việt Nam để tái lập giáo hội, gia đ́nh, gia nô công an trị!

Chúng tôi nghĩ rằng linh mục Lễ nên trở về nghề nghiệp linh mục th́ hơn là nhảy ra làm chính trị, tranh đấu cuội, để dọa dẫm áp lực Cộng sản phải bang giao với Vatican và cho phép Giáo Hoàng đến thăm Việt Nam. Cộng sản đă hi vọng và vẫn c̣n hi vọng rằng Hội đồng Giám Mục Hoa Kỳ, có lệnh từ Vatican, đang vận động ráo riết với chính quyền Hoa Kỳ để kư kết hiệp ước này nọ với Hà Nội.

Tháng 7 năm 1999, tổng giám mục Phạm Minh Mẫn đă được Cộng sản cho phép “tự do” đi Hoa Kỳ để nói với Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ vận động chính quyền Mỹ kư kết hiệp ước Thương Mại và do đó cứu sống Cộng sản Hà Nội. May cho dân tộc Việt Nam là chính quyền Mỹ, v́ lư do chiến lược và an ninh Hoa Kỳ và toàn thế giới, đă “không” mắc lừa Cộng sản.

Linh mục Lễ nên hiểu rằng giáo hội Vatican đang cố gắng giúp đỡ Cộng sản bằng mọi giá để được sự hợp tác của Cộng sản. Linh mục Lễ nên hiểu rằng dân tộc Việt Nam chúng tôi đă chán ngấy cái cảnh đạo đức giả, chính trị ma mănh của Vatican. Vatican bất chấp nguyện vọng muốn tiêu diệt Cộng sản của dân tộc Việt Nam. Vatican chỉ thích dựa vào thực dân Pháp rồi Cộng sản, hay bất cứ bạo quyền nào, để cả hai “cùng đồng tâm” tiêu diệt người quốc gia Việt Nam!

Tổng Cục Phản Gián và bọn c̣ mồi quốc doanh không ngờ rằng “đề nghị giải Nobel Ḥa B́nh” chỉ là đề nghị bánh vẽ. Thích Quảng Độ và Đoàn viết Hoạt “chưa bao giờ” được coi là chính khách chính trị gia có tầm vóc quốc tế và đại diện chính trị của dân tộc Việt Nam. Đề nghị giải Nobel ḥa b́nh có tới hơn 150 người, Quảng Độ chỉ là một.

Không ai coi Thích Quảng Độ là Mandela của Việt Nam. Quảng Độ và bọn c̣ mồi quốc doanh đă nhầm khi chỉ chú trọng “đ̣i” tự do tôn giáo, đ̣i nhân quyền, nhưng không bao giờ đ̣i dẹp bỏ chế độ và nhân sự Cộng sản. Ông Nelson Mandela th́ khác. Ông Mandela không đ̣i tự do, nhân quyền hay đ̣i người Da Trắng phải bỏ kỳ thị. Ông Mandela thẳng thừng đ̣i người Da Trắng phải trao trả chủ quyền “hoàn toàn” cho người bản xứ da đen để tránh sự tàn sát.

Ông Mandela đang ở “tù thật” và được chính quyền Mỹ vận động mạnh mẽ “buộc” chính quyền da trắng Nam Phi phải cho ông ra khỏi tù. Sau đó hăng Coca Cola chi 16 triệu đôla cho cựu tù Mandela sang Mỹ “bán chính thức”. Tại Mỹ, ông Mandela được đón tiếp như quốc khách, được ra trước Lưỡng Viện Quốc Hội Mỹ trong sự hoan nghênh nồng nhiệt. Khi trở về Nam Phi, chính quyền Da Trắng sửa soạn tổng tuyển cử và ông Mandela đương nhiên đắc cử Tổng Thống và tổ chức chính quyền Da Đen thay thế. Người da trắng mừng v́ tránh được chiến tranh đổ máu và cuộc tàn sát khủng khiếp. Tài sản và sinh mạng của người da trắng được bảo vệ với quyền lợi đầy đủ.

Ở Việt Nam th́ khác hẳn. Thích Quảng Độ và Đoàn viết Hoạt chỉ được Tổng Cục Phản Gián tung ra hải ngoại với tính cách c̣ mồi bánh vẽ “đ̣i nhân quyền, tự do tôn giáo” để bịp người hải ngoại. Thích Quảng Độ và Đoàn viết Hoạt cũng được thêm các tổ chức ngoại vi của Mặt Trận Tổ Quốc là Giáo Hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất quốc doanh, Hội Đồng Liên Tôn Quốc Doanh, Mặt Trận Kháng Chiến Phục Quốc Quốc Doanh Phở Tái Hoàng Cơ Minh, Mạng Lưới Nhân Quyền Quốc Doanh, Liên Minh Việt Nam Tự Do Quốc Doanh, Phong Trào Trẻ Quàng Khăn Đỏ Dấn Thân, Thanh niên Quốc Doanh Phan Bội Châu... ủng hộ liên minh và hoạt động như một Mặt Trận C̣ Mồi để bịp người Việt hải ngoại.

Chính quyền Mỹ chưa bao giờ tỏ thái độ hay cử chỉ công nhận Thích Quảng Độ hay Đoàn viết Hoạt là những chính khách, lănh tụ chân chính của dân tộc Việt Nam. Không bao giờ họ đối xử với hai tên này như họ tôn trọng ông Mandela. Ngay cả bộ Chính trị và chính phủ Cộng sản Hà Nội cho đến nay vẫn chưa được người Mỹ tiếp đón chính thức. Cũng không có cả sự đối thoại chính trị v́ hai tên chó săn quốc doanh này “không bao giờ” dám kêu gọi phải tiêu diệt Cộng sản.

Tổng Cục Phản Gián và Hà Nội đă bị những bài báo chợ ḷe bịp và tưởng rằng hai tên cán bộ c̣ mồi quốc doanh này đă thành công chính trị hải ngoại. Nếu Thích Quảng Độ, Đoàn Viết Hoạt, Thích Tuệ Sỹ và toàn băng Mafia GHPGVNTN Vạn Hạnh c̣n chút liêm sỉ, biết thân biết nhục, th́ nên câm họng, chui đầu vào đâu mà trốn, không nên chường mặt bịp ra nữa.

Có bao giờ ta thấy Thích Quảng Độ, Đoàn viết Hoạt, báo Người Việt, Việt Báo Kinh Tế, Mạng Lưới Nhân Quyền, Hội Đồng Liên Tôn, Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh, Liên Minh Việt Nam Tự Do, và bọn Phong Trào Tuổi Trẻ “quàng khăn đỏ” Dấn Thân, Hội Chuyên Gia quốc doanh, Thanh niên quốc doanh Phan Bội Châu... nói năng ǵ đến “độc lập tự do cho quốc gia, dân tộc” và vấn đề cần phải tiêu diệt Cộng sản? Chúng chỉ đ̣i tự do... tôn giáo và ḥa b́nh sống chung, để cứu sống chế độ Cộng sản.

Người Việt quốc gia không có báo, không có đài phát thanh, và đứng trong bóng tối. Như vậy rất dễ nh́n rơ ràng mặt mũi bọn tăng ni, giáo hội quốc doanh và chó săn c̣ mồi, tay sai Cộng sản. Cộng sản nuôi bọn ăn hại này th́ làm nên tṛ trống ǵ? Cộng sản tin tưởng những tṛ bịp bợm của bọn này th́ sẽ chết không có chỗ chôn. Cộng sản hi vọng sẽ trốn vào trong chùa th́ chính các chùa sẽ là tử địa, sẽ là nơi chúng bị tàn sát để được tắm trong máu của chúng.

Cần phải dùng chiến tranh vũ trang lật ngược thế cờ ở Việt Nam hiện nay và tiêu diệt Cộng sản và đồng bọn chó săn c̣ mồi quốc doanh, để mang lại độc lập, tự do và sự trường tồn cho tổ quốc dân tộc Việt Nam. Cán bộ Cộng sản Thích Quảng Độ và đồng bọn đồng chí quốc doanh, c̣ mồi cứ làm “cán bộ ḥa b́nh nhân quyền Cộng sản”. Dân tộc Việt Nam chỉ thích dùng chiến tranh vũ trang tiêu diệt Cộng sản và bọn chó săn c̣ mồi quốc doanh nhân quyền. Để xem ai sẽ thắng?

Nói thật với các đồng chí tăng ni quốc doanh GHPGVNTN và các đồng chí c̣ mồi nhân quyền, c̣ mồi chê Đảng, c̣ mồi phê Đảng để xây dựng Đảng, và bọn văn nô bồi bút báo chùa, báo chợ quốc doanh rằng chúng tôi đă treo sẵn án tử h́nh trên đầu các đồng chí! Đảng viên Cộng sản cầm thẻ đảng th́ có thể tha. Nhưng các đồng chí quá nguy hiểm, quá gian ngoan, tráo trở, giảo quyệt và vô cùng thâm độc, tàn ác, th́ bắt buộc chúng tôi phải hạ sát lệnh tiêu diệt các đồng chí. Các đồng chí có thể hi sinh v́ đảng Cộng sản và sẽ thành liệt sĩ Cộng sản. Lệnh truy nă sẽ theo đuổi truy diệt các đồng chí đến cùng, cho đến khi nào các đồng chí chết mới thôi. Dân tộc Việt Nam cần phải tiêu diệt các đồng chí, và đó là một cái giá quá rẻ để được sống trong ḥa b́nh, ổn định.

Sự đời “Cùng tất biến, biến tất thông!” Việt Nam đă ở đường cùng, trên bờ vực thẳm của sự diệt chủng do tay Cộng sản. Dân tộc Việt Nam đă chịu đựng muôn vàn đau thương, tang tóc trong gần 2 thế kỷ đă qua. Cái thế “biến” tất phải có để làm lối thoát chấm dứt một giai đoạn lịch sử và để mở một giai đoạn lịch sử mới .

Người Mỹ có bổn phận phải giúp Việt Nam tiêu diệt Cộng sản. Nhưng giúp hay không giúp c̣n tùy theo lương tâm và sự khôn ngoan chiến lược của lănh đạo Hoa Kỳ. Yếu tố duy nhất để làm thăng bằng cán cân quân sự và ổn định chính trị tại Á Châu, trớ trêu thay, lại là khối 80 triệu người dân Việt Nam! Nhưng cho đến giờ này, tháng 1/2003, chưa ai biết cách nào để sử dụng khối nhân lực hùng mạnh này.

8. Sư quốc doanh Thích Quảng Độ và những thủ đoạn dùng c̣ mồi của Cộng sản.

Vào năm 1999, song song với chiều hướng chính trị có vẻ thuận lợi cho Cộng sản Hà Nội – kư hiệp ước thương mại với Hoa Kỳ – bọn c̣ mồi nhân quyền, các tổ chức và nhân sự chính trị, kháng chiến ma mănh, các tổ chức “liên tôn ma giáo”, tăng ni quốc doanh GHPGVNTN Ấn Quang đều nín khe, không dám lên tiếng chống đối cuộc kư kết hiệp ước thương mại được ấn định vào đầu tháng 9/1999. Bọn này công khai ra mặt “không” chống Cộng.

Tin ngày 31/8/1999. Công an khủng bố HT Quảng Độ, nửa đêm đập cửa chùa hăm dọa.

Paris. Công an Sài G̣n đang tung ra đợt khủng bố mới nhằm vào Ḥa thượng Thích Quảng Độ, theo lời Ḥa thượng kể cho một biên tập viên tạp chí Thông Luận tại Paris hôm Chủ Nhật 29/8.

Trong cuộc nói chuyện qua điện thoại, Ḥa thượng cho biết là vừa phải vào bệnh viện rửa ruột, trong khi bệnh tiểu đường vẫn hành hạ và gây nhiều biến chứng trong đường tiêu hóa. Ḥa thượng cho biết bây giờ đi lại rất khó khăn v́ chân yếu đi.

Đặc biệt, Ḥa thượng kể rằng vào đêm 13/8, lúc 12:30 đêm, một toán công an tới gơ cửa chùa, đ̣i gặp “ông Quảng Độ”. Các nhà sư nói, chùa không tiếp khách ban đêm, có ǵ các ông trở lại sáng mai. Băng công an này làm dữ, dọa phá cửa chùa vào. Các thầy vẫn không chịu mở, viên chỉ huy ra lệnh phá cửa, nhưng khi sắp phá th́ lại thôi.

Ḥa thượng Quảng Độ cho rằng “người ta bắt tôi trong đêm để không ai biết. Không biết rồi họ sẽ làm ǵ đây? Tôi chờ đợi.” Trong cuộc nói chuyện này, Ḥa thượng tỏ ra vui vẻ, nói đùa rất nhiều trong cuộc nói chuyện.

Ta thấy ngay cái tṛ hề bịp bợm của Thích Quảng Độ. Công an Cộng sản nào dám bắt sư quốc doanh nhà nước? Để đến khi nhân dân Việt Nam tiêu diệt Cộng sản rồi xem Quảng Độ và tập thể tăng ni Ấn Quang, Vạn Hạnh sẽ bị bắt và tiêu diệt ra sao?

Đảng Cộng sản thường xử dụng cán bộ c̣ mồi ra vẻ chống đảng và phê b́nh đảng Cộng sản, để lôi cuốn những đảng viên khác nói theo và chống theo. Những đảng viên mắc mưu c̣ mồi lên tiếng hùa theo chửi đảng hay phê đảng đều bị bắt giết, thủ tiêu v́ tội phản đảng. Cộng sản gọi đó là thanh lọc đội ngũ cán bộ đảng viên. Thanh trừng nội bộ là truyền thống đặc biệt của Cộng sản. Khi Cộng sản ngả theo Liên Xô th́ cán bộ loại thân Trung Cộng bị gạt sang một bên, hoặc giết hoặc cho về hưu. Khi đảng Cộng sản manh nha theo Mỹ th́ chính đảng Cộng sản tung c̣ mồi để bắt giết những cán bộ đảng viên tỏ vẻ thân Mỹ và nh́n đâu cũng thấy CIA, nên sự thanh trừng đảng viên manh nha khen Mỹ hay thích Mỹ đă trở thành sự cần thiết phải có.

Biết đảng viên miền Nam bất măn với đảng và quen lối làm giàu, thích Mỹ, nên đảng Cộng sản đă ra lệnh cho Nguyễn Hộ và Trần văn Trà lập ra “Câu Lạc Bộ những người Kháng Chiến Cũ” ở miền Nam vào những năm 1985, 1986. Kết quả có khoảng 15,000 đảng viên miền Nam loại ṇng cốt, công lao nhiều, nhưng dám lên tiếng chống đối Cộng sản Bắc Kỳ, đều đă bị giết hoặc thủ tiêu.

Sau đó năm 1988, Bùi Minh Quốc, Đỗ Trung Hiếu, Tiêu Dao Bảo Cự, Nguyễn Hữu Loan đă làm một chuyến đi dài từ Nam ra Bắc để làm c̣ mồi chống đảng. Kết quả, con đường máu của bọn c̣ mồi này đă đầy xác chết của khoảng 10,000 đảng viên! Từ 1977 đến 1984, tại miền Nam đă có nhiều cuộc đảo chánh “c̣ mồi” và đă có nhiều đảng viên loại cao cấp bị mang ra Bắc để hỏi tội, kể tội rồi thủ tiêu luôn.

Khi một người bị Cộng sản bắt t́nh nghi tội chống đảng hay phản đảng, th́ không phải chỉ có một người bị giết. Nhà cửa họ bị tịch thu và vợ con bị đuổi ra ngoài đường. Họ sẽ bị tra tấn đến mức phải khai những người khác, người thân, bạn bè, họ hàng. Và những người này cũng bị bắt, gia đ́nh họ phải tan nát. Và cứ tiếp tục như thế. Thành thử khi một người bị bắt th́ có thể xảy ra bị bắt dây chuyền với hàng ngàn người bị bắt theo và hàng ngàn gia đ́nh, con cái, trẻ nhỏ đều bị giam tù hay giết chết trong sự âm thầm, vô danh. Không bao giờ có tin tức nào lọt ra ngoài.

Nếu hiểu thế nào là Cộng sản công an trị với hàng ngàn trại tù và hàng triệu tù nhân, không bao giờ được xử án, hay thời hạn bị giam tù, th́ ta hiểu ngay những tên sư quốc doanh và cán bộ được nhà nước Cộng sản tung ra hải ngoại, với tiếng tăm bị xử án, bị tù mà không ở tù, bị xử tử h́nh mà không chết, gia đ́nh vợ con được Nhà Nước Cộng sản cho đi Mỹ để tiếp tục viết lách, hoạt động, tuyên truyền khéo cho chế độ Cộng sản... đều chỉ là những nhân vật trong một màn kịch nhân quyền bịp bợm do chính Cộng sản dựng lên.

Cộng sản tung c̣ mồi ra hải ngoại với mục đích xóa sự căm thù Cộng sản, ḍ t́m và vô hiệu hóa các âm mưu kế hoạch hoặc cá nhân chống Cộng được người Mỹ ủng hộ, lái hướng chống Cộng và ư chí tiêu diệt Cộng sản sang hướng ḥa giải ḥa hợp bất bạo động, hô hào “xin” Cộng sản ban cho nhân quyền, dân chủ... Chúng bắt tay với bọn chó săn hải ngoại do kháng chiến mafia làm hậu thuẫn với sự công khai hóa bắt tay với Cộng sản dưới chiêu bài liên kết, nối kết “trong ngoài”. Gần đây nhất, bọn c̣ mồi luôn luôn hô hào rằng “Cộng sản phải giải thể” và “tranh đấu nhân quyền, dân chủ cho Việt Nam”.

Bọn c̣ mồi đă lộ mặt bịp bợm một cách ngu dốt, nhà quê khi mọi người Việt hải ngoại đều nh́n thấy rơ ràng rằng không ai có thể bắt đảng Cộng sản phải giải thể. Và nếu có nhân quyền dân chủ th́ cũng chỉ là nhân quyền dân chủ theo kiểu Cộng sản công an trị. Mọi người đều hiểu rằng nếu Cộng sản “cho” nhân quyền, dân chủ thật sự th́ Cộng sản đă tự hủy diệt.

Từ năm 1992 cho đến 1998..., ta thấy những tên tù nhân lương tâm và nhân quyền Cộng sản được báo đảng, đài đảng, báo chùa, báo chợ hải ngoại đánh bóng, đề cao... Hầu hết các báo chùa, báo chợ, báo đảng, đài đảng, kể cả đài Á Châu Tự Do với các nhân vật “không quốc gia” như Nguyễn Ngọc Bích, Ngô Vương Toại, Nguyễn Khanh, Đinh Quang Anh Thái..., đều không có một tiếng nói chống Cộng. Tất cả chỉ xoay quanh vấn đề phỏng vấn và đăng bài những tên có mồi nhân quyền dân chủ, và đồng thời mặc nhiên công nhận sự hiện hữu của chế độ và đảng Cộng sản. Ta cũng thấy rằng năm 1998, cán bộ Cộng sản hải ngoại được chỉ thị cố gắng công khai với người hải ngoại. Vũ B́nh Nghi ở San José đă công khai phỏng vấn tổng lănh sự Cộng sản Nguyễn Xuân Phong, cũng nằm trong mục đích làm cho nổi bật sự hiện diện của chính quyền Cộng sản. Hoàng Cơ Định, lănh tụ Mặt Trận kháng chiến (nhưng chỉ bán phở) Hoàng Cơ Minh cũng lên tiếng bênh vực Vũ B́nh Nghi.



-- CS định lấy vải thưa che mắt Phật (Hồng Hà @ Yên Phụ.Net), January 23, 2005.


Response to Cộng Sản Việt Nam Ă‚m Mưu Biến Đảng ThĂ nh Đạo [ Phần III ]

Người Việt hải ngoại đă lạnh lùng thờ ơ v́ tự nhiên trong thâm tâm họ, chẳng ai có cảm t́nh và tin được một lũ cán bộ Cộng sản và những tên đón gió trở cờ rất ngu ngốc, nhà quê, mà lại cứ lên mặt ta đây trí thức, khoe bằng cấp và muốn làm lănh tụ! Những tên Cộng sản ra hải ngoại đóng kịch đ̣i nhân quyền dân chủ vào giờ thứ 25 th́ làm sao cứu được chế độ Cộng sản?

Người Mỹ tỏ vẻ ủng hộ, hỗ trợ cho bọn c̣ mồi Cộng sản này. Chắc chắn người Mỹ phải biết chúng là Cộng sản và hoạt động cho Cộng sản. Nhưng tại sao người Mỹ lại để yên cho chúng hoạt động? Tại sao người Mỹ tỏ vẻ lơ là với công cuộc chống Cộng? Tại sao lại chỉ có những tố chức chống Cộng “ma”, kháng chiến “ma”, chính phủ “ma” để cho Cộng sản yên tâm rằng hải ngoại không có bất cứ hoạt động chống Cộng sản hữu hiệu nào? Nếu t́m hiểu sâu xa, ta thấy rằng một vài cá nhân hay tổ chức, thân cộng hay chống Cộng, dù có vỗ ngực xưng danh cũng chẳng làm nên tṛ trống ǵ. Chống Cộng và tiêu diệt Cộng sản là một vấn đề chiến lược quốc gia và siêu quốc gia, quân sự và siêu quân sự. Hầu hết các chiến lược gia trên thế giới đều không nghĩ ra hay đoán ra cái thế chiến lược bí hiểm này!

Một phương án khác là sửa soạn cho GHPGVNTN thay thế đảng Cộng sản và dùng lư thuyết Phật giáo thay thế lư thuyết Cộng sản. Kế hoạch này sẽ cứu sống nhân sự Cộng sản. Nếu tồn tại, những nhân sự Cộng sản này sẽ hoạt động đánh phá các chính quyền quốc gia cho đến khi cướp lại được chính quyền. Trong trường hợp người Mỹ ủng hộ GHPGVNTN làm đối lập chính trị với Cộng sản theo kiểu dân chủ đa nguyên trong diễn biến ḥa b́nh, th́ GHPGVNTN và nhân sự lănh đạo Cộng sản vẫn nắm chính quyền, chỉ thay thế cái tên Cộng sản.

GHPGVNTN vẫn gắn bó với Cộng sản như một tổ chức ngoại vi hàng đầu từ mấy chục năm qua, th́ làm sao mà người Mỹ hay người ngoài có thể tin? Lại c̣n cái tên “quốc doanh” do nhân dân Việt đặt tên từ năm 1975, th́ làm sao xóa bỏ?

Từ năm 1992, Tăng Thống quốc doanh Thích Huyền Quang và tổng bí thư GHPGVNTN Thích Quảng Độ kư tên và Cục Phản Gián gửi nhiều bản điện thư tranh đấu ra hải ngoại. Tiền gởi hàng chục ngàn trang giấy điện thư đi khắp báo chí, đài phát thanh trên thế giới từ năm 1990, có thể đă tốn hàng triệu đôla. Ta có thể hiểu ngay là chỉ có Tổng Cục Phản Gián mới có thể đài thọ chiến dịch “điện thư” tranh đấu cuội này.

Trong khi đó th́ Huyền Quang vẫn nói rằng bị “quản chế” tại chùa, với công an vây bọc 3 ṿng trong ngoài! Hỏi ra th́ “ngài” Tăng thống quốc doanh Thích Huyền Quang của GHPGVNTN làm Ủy viên Chủ tịch, Chủ tịch đoàn Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc kiêm đại biểu Quốc Hội Cộng sản, kiêm Ủy viên Trung Ương Đảng... vẫn ở trong chùa Hội Phước lộng lẫy nguy nga nhất tỉnh Quảng Ngăi. “Ngài” Tăng Thống quốc doanh Thích Huyền Quang được cả một đại đội công an bảo vệ rất kỹ càng, ṿng trong ṿng ngoài, đi đâu có xe ô tô đưa đón, chứ không có bao vây ǵ ráo!

Sau loạt bài Hoa Sen Đỏ lột trần mặt nạ sư quốc doanh, Thích Huyền Quang từ bỏ Tăng Thống mà dùng chữ xử lư thường vụ Viện Tăng Thống (ma). Danh từ Tăng thống cũng khó dịch sang tiếng Anh trong các bản văn phát ra hải ngoại. Nếu dịch là Monk President th́ nghe nó kệch cỡm, đầy vẻ cao ngạo, ngu xuẩn. Làm sư th́ làm sư, chứ sao lại là “Tổng Thống Sư”? Người nghe có thể mỉa mai là “Monkey President”! Huyền Quang cũng đóng kịch bị quản chế ở chùa khác. Thật ra th́ mỗi khi có khách nước ngoài đến thăm, như trường hợp trước đây Phó Tham Vụ ṭa đại sứ Mỹ David Young đến phỏng vấn đầu tháng 12/1999, th́ Huyền Quang tạm ra ngoài ở một cái chùa nhỏ hơn với công an bảo vệ, để tiện tiếp khách.

Trong bản kiến nghị 9 điểm đề ngày 25/6/1992, Thích Huyền Quang đă vong bản phản bội tổ tiên Hồng Lạc tới mức khoe rằng 80% dân chúng cả nước hay là 56 triệu người (1992) kể cả đàn bà và trẻ con mới đẻ đều là phật tử, con Phật, ngụ ư gần hết cả nước Việt Nam là “con dân” của GHPGVNTN. Thích Huyền Quang cũng vong bản khi khoe rằng GHPGVNTN của y có công “mở nước, dựng nước” trong hai ngàn năm qua! Năm 1997, Đinh Văn Thanh tức Thích Giác Lượng c̣n khoe rằng 90% dân chúng Việt Nam (72 triệu người) là Phật tử!

Phải chăng Thích Huyền Quang và tập thể tăng ni GHPGVNTN đă vong bản tới mức quên rằng dân tộc Việt Nam là con Hồng, cháu Lạc và tổ tiên người Việt từ đời Hồng Bàng đă mở nước, dựng nước từ 5 ngàn năm trước? GHPGVNTN mới thành lập tại chùa Xá Lợi ngày 1/1/1964, mà bọn tăng ni Cộng sản dám vong bản hỗn láo với tổ tiên rằng chúng đă mở nước dựng nước từ hai ngàn năm trước! Chúng nhập nhằng nói rằng chúng “là” Phật giáo trong khi chúng chỉ là một giáo hội “giả” Phật giáo với cán bộ Cộng sản giả làm tăng ni!

Huyền Quang và Quảng Độ cùng rêu rao là Nhà Nước đă giải tán GHPGVNTN và bắt buộc phải cải tạo thành Giáo hội Nhà nước tức là giáo hội quốc doanh. Thật ra th́ GHPGVNTN vẫn nguyên vẹn là một công cụ ngoại vi của Cộng sản, với quy chế họp đại hội 5 năm 1 lần ngang bằng với đảng Cộng sản và Mặt Trận Tố Quốc, không bao giờ thay đổi.

Năm 1995, khi Hoa Kỳ công bố thiết lập bang giao với Hà Nội, bọn sư quốc doanh GHPGVNTN Ấn Quang và hải ngoại thấy Cộng sản có vẻ tồn tại vĩnh viễn, chắc chắn hơn thời điểm năm 1991 và 1992. GHPGVNTN hải ngoại tại Hoa Kỳ thấy không cần phải chia đôi, cách ly với nửa bên trong nước và chúng gọi là “giáo hội quốc doanh”. Chúng liền tính làm một màn “thống nhất” hai giáo hội trong và ngoài nước làm một như cũ. GHPGVNTN hải ngoại tại Hoa Kỳ đă họp trong 2 ngày 16 và 17/9/1995 tại chùa Việt Nam do Thích Măn Giác làm chủ chùa, Los Angeles, California để thống nhất 5 giáo hội Phật giáo để thành lập Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại.

Trong Tuyên Ngôn Chung có câu: 3. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại tuyệt đối không kỳ thị đối với tăng ni, phật tử nào. Giáo hội luôn luôn thân ái, đoàn kết với tất cả tăng ni, phật tử như nước với sữa, như ánh sáng với không gian, cùng nhau chung góp tài lực xây dựng và phát triển Phật giáo khắp nơi tại hải ngoại cũng như tại quê nhà.

Và thư gởi Chư Tôn Đức lănh đạo Phật giáo Việt Nam quê nhà.

Chúng tôi “nguyên” là các thành viên trong Hội Đồng Viện Hóa Đạo Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất tại Việt Nam, đă cùng nhau họp mặt thân mật vào các ngày 16 và 17 tháng 9, 1995, tại Los Angeles, California, Hoa Kỳ, xin kính lời về chấn an chư tôn đức.

Kính thưa Chư Tôn Đức,

Chúng tôi họp mặt nơi đây để cùng nhau nghiêm túc trao đổi các tin tức và suy nghĩ về hiện t́nh con đường đi tới của Phật Giáo Việt Nam...

Kính thưa Chư Tôn Đức,

Để có được một nền Phật Giáo Việt Nam vững mạnh th́ con đường đi tới chỉ có thể là con đường hợp nhất cùng nhau xây dựng một Giáo hội thực sự của Phật giáo...

Nay kính

Ḥa Thượng Thích Tâm Châu, Ḥa Thượng Thích Huyền Vi, Ḥa Thượng Thích Măn Giác, Ḥa Thượng Thích Thuyền Ấn, Ḥa Thượng Thích Hộ Giác...

Thế là sau 3 năm phân biệt rằng giáo hội PGVNTN trong nước là quốc doanh, c̣n GHPGVNTN hải ngoại không phải là quốc doanh, đă được chấm dứt bằng sự hợp nhất, liên kết trong ngoài trở lại như cũ. Các Ḥa thượng cũng tự xác nhận rằng ḿnh “nguyên” cựu thành viên trong hội đồng Viện Hóa Đạo trước 1975, hay là trước khi sang Mỹ để trà trộn với người tị nạn Cộng sản và tiếp tục hoạt động quốc doanh.

Trong tất cả mọi tuyên ngôn, tuyên cáo, thông bạch, kiến nghị, tâm thư của tăng ni GHPGVNTN từ năm 1992 đến 1999..., “không bao giờ” có lập trường chống Cộng hoặc kể lể tội ác Cộng sản.

Vào năm 1998, th́ GHPGVNTN rơ rệt có thêm hai đầu (three-headed monster) để hoạt động. Đầu chính là GHPGVNTN đă bị nhân dân Việt tặng cho cái tên “quốc doanh” (state-owned) ngay từ năm 1975, ngụ ư giáo hội của nhà nước Cộng sản tạo dựng lên để hoạt động nằm vùng cho Cộng sản tại miền Nam. Đầu chính do Thích Trí Quang cầm đầu với tư cách chính ủy đảng bộ Phật giáo Việt Nam Thống Nhất. Thích Quảng Độ làm Tổng bí thư rồi Viện trưởng Viện Hóa Đạo (1998-1999). Đến cuối năm 1999, Quảng Độ nhường cho Thích Tuệ Sỹ chức vụ Tổng bí thư kiêm Viện trưởng Viện Hóa Đạo.

Đầu phụ thứ nhất là đảng bộ Vạn Hạnh do Thích Minh Châu cầm đầu. Đầu này gồm một số nhỏ cán bộ có học tốt nghiệp ở Mỹ. Bọn này hănh diện tự nhận là “trí thức” và tự coi là giỏi hơn các cán bộ Cộng sản dốt nát bần cố nông. Đảng bộ Vạn Hạnh và Thích Minh Châu đào tạo cán bộ “trí thức” để sau này dễ cầm quyền và đủ chữ nghĩa đối ngoại. Đảng bộ Vạn Hạnh chủ trương viết lại lịch sử, biến lịch sử Việt Nam là con đẻ của Phật giáo quốc doanh từ hơn hai ngàn năm trước. Đảng bộ Vạn Hạnh chủ trương tráo đổi văn hóa và truyền thống quốc gia, dân tộc bằng văn hóa Phật giáo lai căng Cộng sản. Đảng bộ Vạn Hạnh hy vọng sẽ cướp chính quyền và cầm quyền với chế độ Phật giáo công an trị để tiện thay đổi lịch sử và văn hóa truyền thống của dân tộc Việt Nam.

Đầu phụ thứ hai là tổ chức Gia Đ́nh Phật Tử. Tổ chức này có mục đích đoàn ngũ hóa, tẩy năo và điều khiển tư tưởng các thế hệ trẻ sau này (xin coi đoạn sau về Gia Đ́nh Phật Tử).

9. Thành lập Phong Trào, Mặt Trận, Mạng Lưới c̣ mồi. Thích Huyền Quang, Thích Thiện Minh, Thích Nhất Hạnh, Thích Minh Tâm và những tên cư sĩ quốc doanh đi Kyoto năm 1970 để tranh đấu đuổi Mỹ và đón Cộng sản vào chiếm miền Nam.

Một phương án khác nữa là thành lập rất nhiều loại Mặt Trận, Liên Minh, Phong Trào, Mạng lưới Nhân Quyền, Kháng Chiến Phục Quốc ma, chính phủ (Việt Nam Tự Do) ma, Liên Quân Kháng Chiến Đông Dương ma, hoàn toàn hữu danh vô thực, không có lực lượng cụ thể. Nhưng loại tổ chức ma này có dụng ư “c̣ mồi” để gom những người có thực tâm kháng chiến, chống Cộng, những người có tâm huyết v́ nước v́ dân, kể cả những người ham danh lợi, vào trong ṿng kiềm tỏa, kiểm soát và chi phối của chúng.

Về phương diện này, Cộng sản đă thành công một phần nào trong thời gian đầu. Sau này, những danh từ “kháng chiến chống Cộng”, “phục quốc”, “chính phủ ma quốc gia lưu vong” đă trở thành đồng nghĩa với kháng chiến phở ḅ, phở tái, Mafia, giết người, ăn cướp, bịp bợm, lừa gạt, buôn lậu, buôn bán súng lậu, buôn bán ma túy và băng đảng, ám sát, khủng bố... Những tên cầm đầu, giật dây các tổ chức chính trị, kháng chiến, quốc doanh này đều là cán bộ quốc doanh hoạt động c̣ mồi cho Cộng sản!

Với chiêu bài kháng chiến và lợi dụng tinh thần hăng say chống Cộng của đồng bào hải ngoại vào những năm đầu thập niên 1980s, bọn kháng chiến ma đă thu được mấy chục triệu đôla của đồng bào hải ngoại. Với số “vốn” này, bọn kháng chiến ma đă mau chóng trở thành tổ chức Mafia khổng lồ như đă nêu trên.

Những phương án khác do Cục Phản Gián thi hành là tung ra hải ngoại bằng điện thư những bản văn gọi là phê đảng sai lầm, đ̣i Đảng phải thay đổi, phải cởi mở, phải đổi mới, dân chủ... và kư tên các cán bộ Cộng sản cấp cao, trung kiên và hưu trí như Nguyễn Hộ, Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Hà Sĩ Phu, Tiêu Dao Bảo Cự, Bảy Liếm, Lữ Phương, Hoàng Tiến, Hoàng Hữu Nhân, Nguyễn Thanh Giang, Phan Đ́nh Diệu... Lư lịch bọn cán bộ này và ban lănh đạo GHPGVNTN Ấn Quang đều là cấp cao trong ngành công an, phản gián.

Một điều rơ rệt là các bản văn dài đặc đă được gởi bằng điện thư (fax) ra hải ngoại rất tốn tiền, có thể đă đến hàng triệu đôla trong thời gian từ 1990 đến 1998. Người tù hay đảng viên Cộng sản nào mà được phép và có tiền gởi bằng điện thư nhiều như vậy? Cũng phải ghi nhận là báo Người Việt ở quận Cam, California, do Đỗ ngọc Yến làm chủ, đă luôn luôn đăng tải đầu tiên những bản văn c̣ mồi bịp bợm của Cộng sản từ trong nước gởi ra bằng điện thư, không thiếu một chữ hay một dấu chấm, phẩy. Các báo Thế Kỷ 21 và Văn Hóa cũng cùng một luận điệu với báo Người Việt.

Việt Báo Kinh Tế của Trần Dạ Từ và Nhă Ca th́ đặc biệt đăng tải những bản văn của tăng ni quốc doanh Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, Thích Tuệ Sỹ và những bài viết bịa đặt do Pḥng Thông Tin Phật Giáo của Vơ văn Ái ở Paris tung ra.

Đài phát thanh VNCR do Lê Đ́nh Điểu làm chủ ở quận Cam và đài Á Châu Tự Do do Nguyễn Ngọc Bích làm giám đốc phần Việt ngữ với những phóng viên “quen thuộc” như Ngô Vương Toại, Nguyễn Khanh, Đinh Quang Anh Thái, pḥng Thông Tin Phật Giáo Quốc tế của Vơ văn Ái tại Ba Lê đă tích cực đến mức trung thành là luôn luôn phỏng vấn và phát thanh những bài viết, bài nói do các cán bộ Cộng sản và tăng ni quốc doanh GHPGVNTN Ấn Quang từ trong nước đưa ra. (Lê Đ́nh Điểu đă chết năm 1999.)

Trong khi tưởng tranh đấu bằng điện thư từ năm 1992 êm xuôi và hầu như không mấy người biết quá khứ thành tích Cộng sản của Thích Huyền Quang, th́ như một cái tát vào mặt sư quốc doanh, báo Văn Nghệ Tiền Phong số 456 Tất Niên cuối tháng 1/1995 đă đăng lại bài viết của cố kư giả Lê Triết có bằng chứng với h́nh ảnh rơ ràng là Thích Huyền Quang, Tổng bí thư (1970) GHPGVNTN Ấn Quang, đă cùng với Thích Thiện Minh , Thích Nhất Hạnh, Thích Minh Tâm, các cư sĩ quốc doanh Vĩnh Bữu, Ngô văn Giao đến dự Hội nghị Tôn giáo và Ḥa b́nh Kyoto ngày 17/10/1970 để hoạt động cho Cộng sản.

Khi dự Hội nghị Tôn giáo và Ḥa b́nh Kyoto bị báo chí vặn hỏi chúng trả lời : “chúng tôi không vào rừng rậm nên không thể biết rơ được. Dẫu sao đi nữa họ cũng là người Việt Nam!”

Ngày 17/10/1970, tại Kyoto, Thích Nhất Hạnh, Thích Huyền Quang, Thích Thiện Minh, Thích Minh Tâm, Vĩnh Bữu và Ngô văn Giao cũng đưa ra 6 điều kiện và có tính cách “ra lệnh”.

Hai bên ngưng bắn vào ngày tết Ất Hợi (đầu năm 1971). Mỹ ngưng mọi cuộc hành quân lùng diệt Việt Cộng, ngưng ném bom B-52, ngưng thả thuốc khai quang. Phía Viết Cộng mà Thích Nhất Hạnh cung kính gọi là Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời th́ ngưng pháo kích vào khu đông cư dân.

Liên Hiệp Quốc cấp thời chỉ định thành lập Ủy Hội Quốc Tế kiểm soát cuộc đ́nh chiến gồm có đại diện các nước trung lập và VNCH và Việt Cộng.

Chính phủ quốc gia VNCH phải phóng thích tất cả tù nhân chính trị như sinh viên, trí thức, tu sĩ và tất cả những người đang bị giam giữ và tranh đấu cho ḥa b́nh tự chủ cho quốc gia.

Ta không thấy Thích Huyền Quang và Nhất Hạnh đ̣i Việt Cộng phải thả tù người quốc gia! Trong thời gian từ 1975 đến 1990 và cho đến ngày nay, có hàng triệu người quốc gia bị Cộng sản “tù đày học tập cải tạo” tại miền Nam, ta không bao giờ thấy bọn tăng ni Cộng sản của GHPGVNTN tranh đấu đ̣i Cộng sản thả họ!

Từ sau năm 1992, chúng giả bộ tranh đấu nhưng chỉ đ̣i thả những tên “tù” giả hiệu vẫn là sư công an GHPGVNTN hoặc “chính trị gia” của băng Vạn Hạnh như Đoàn Viết Hoạt, Thích Quảng Độ, Thích Tuệ Sỹ, Thích Trí Siêu, và băng Ấn Quang như Thích Huyền Quang. “tù” loại này chỉ là “tù nói” hay là chỉ thấy GHPGVNTN “nói rằng” bị tù, v́ không thể kiểm chứng và không có bằng chứng ǵ là “tù thật”!

Trái lại có nhiều bằng chứng cho thấy những người được bộ máy tuyên truyền Việt Cộng nói là ở “tù”, đă không ở tù thật sự! Hành động đ̣i thả “tù giả”, được gọi là “tù nhân lương tâm và nhân quyền Cộng sản”, thâm độc ở điểm làm cho thế giới, các hội Nhân quyền người Mỹ chỉ chú ư và đ̣i tha đám tù giả này mà không chú ư đến hàng triệu “tù thật” nạn nhân khác đang bị đày đọa trong hàng ngàn trại tù trên khắp nước Việt Nam. Khi Cộng sản thả “tù giả” và cho vài tên đi Mỹ th́ chúng vẫn được tiếng nhân quyền. Bọn tù giả này sang Mỹ th́ lại tiếp tục hoạt động tuyên vận và gián điệp Cộng sản đánh phá các cộng đồng người Việt tị nạn Cộng sản tại hải ngoại. Chúng cố gắng làm tiêu tan mọi nỗ lực và tinh thần chống Cộng.

Chính Phủ Hoa Kỳ phải ngưng ủng hộ chính phủ quốc gia (mà bọn sư hổ mang gọi là) “thối nát, độc tài và bất lực” tại miền Nam để cho người Việt tự do chọn lấy một chính quyền có thể đại diện cho đa số quần chúng, có căn bản ḥa giải ḥa hợp dân tộc, không liên kết và đầy đủ khả năng...

a/. Thương thuyết với Hoa Kỳ rút quân Mỹ.

b/. Thương thuyết với chính phủ cách mạng lâm thời (Cộng sản) để tổng tuyển cử tự do.

Các chính phủ Hoa Kỳ, Liên Xô, Trung Cộng và các quốc gia liên hệ khác nên chấm dứt sự đau khổ của người Việt bằng cách ủng hộ đề nghị này do chính người Việt đưa ra.

Các phía lâm chiến tại Việt Nam và nhân dân yêu chuộng ḥa b́nh trên thế giới, các giáo hội tôn giáo, các nhà nhân bản kịp thời thúc đẩy các quốc gia có trách nhiệm về chiến tranh Việt Nam chấm dứt cuộc chiến tranh tại Việt Nam, Campuchia và Lào.)

Đă 28 năm qua (1975 –2003) Thích Huyền Quang, Thích Nhất Hạnh và băng tăng ni GHPGVNTN Ấn Quang và Vạn Hạnh, đă hoàn toàn toại nguyện với chính thể “dân chủ Cộng sản” tại Việt Nam nên không thấy y nói năng tranh đấu ǵ nữa. Thích Nhất Hạnh đă chuyển sang “thiền ôm”, “thiền the” để dụ dỗ một số nhỏ thanh niên tại Pháp và Hoa Kỳ. Khi Cộng sản lên cao th́ Thích Nhất Hạnh đặt tên cho cái “làng” của y ở Pháp là “làng Hồng” hơn Chuyên. Khi Cộng sản xuống giá sau năm 1991, th́ Nhất Hạnh đổi tên cái làng của y thành “làng Mai”. Thật đúng là tḥ ḷ 6 mặt, kỳ nhông đổi màu!

Cuộc tranh đấu của Thích Huyền Quang và Thích Nhất Hạnh, Thích Thiện Minh và đồng bọn sư quốc doanh GHPGVNTN đă hoàn toàn thắng lợi ngày 30/4/1975 khi đón Cộng sản vào chiếm miền Nam. Nếu ngày nay (thập niên 2000-2003) Thích Nhất Hạnh cố t́nh quên thành tích tranh đấu ngày trước th́ c̣n khá nhiều người Việt không quên.

Bài này viết ra để nhắc cho Thích Nhất Hạnh, Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ và đồng bọn GHPGVNTN biết rằng dân tộc Việt Nam không quên. Những bài viết tố cáo âm mưu thâm độc của tăng ni GHPGVNTN và Thích Trí Quang, và những bản điện thư do bọn cán bộ c̣ mồi tung ra, đă được đăng trên tạp chí VNTP trong nhiều năm, và đă làm cho chiến dịch Hoa Sen Đỏ và c̣ mồi, bánh vẽ, quốc doanh bị thất bại tại hải ngoại. Những danh từ “quốc doanh, c̣ mồi, bánh vẽ, bịp bợm chính trị” đă bám chặt vào mọi hoạt động chính trị và tuyên vận của Cộng sản tại hải ngoại.

Nhưng Cộng sản Hà Nội không có sự lựa chọn nào khác. Trong 3 đầu rắn độc, hiện nay Cộng sản vẫn hi vọng có thể dùng được một đầu rắn là GHPGVNTN Ấn Quang. Những sơ hở, ấu trĩ chính trị và tâm lư hải ngoại, và lỗi lầm trong chiến dịch Hoa Sen Đỏ và tuyên vận quốc doanh, c̣ mồi bánh vẽ của cán bộ Cục Phản Gián đă làm cho Cộng sản thất bại thê thảm và mất nhiều năm tháng công toi, vô ích.

Người hải ngoại vẫn thờ ơ v́ chẳng ai biết mặt những tên sư quốc doanh và cán bộ tù nhân lương tâm và nhân quyền Cộng sản, th́ làm sao hưởng ứng? Có muốn hưởng ứng cũng khó v́ người hải ngoại không có mặt trong bất cứ đoàn thể chính trị c̣ mồi nào do cán bộ Cộng sản tổ chức, cầm đầu hay giật dây!



-- CS định lấy vải thưa che mắt Phật (Hồng Hà @ Yên Phụ.Net), January 23, 2005.


Moderation questions? read the FAQ